*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về sau cháu hãy làm đồ đệ của ta đi

Những viên chocolate đó thực sự khiến anh béo lên không ít.

Mỗi lần xem lại ảnh thời đại học, nhìn khuôn mặt tròn trịa, cái bụng hơi phệ kia, anh lại đem tất cả tội danh đổ xuống đầu mắy viên chocolate.

May mắn là sau khi tốt nghiệp, bốn người rảnh rỗi đã đi tập thể hình, anh mới khôi phục dáng vẻ chói mắt như hiện tại.

Lục Hạo Thành bỗng lên tiếng: ” Cảnh Nghiêu, Tử Hoành là nghiêm túc.”

Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu hơi trầm xuống, hỏi: “Là người đại diện Nhạc Cần Nghiên?”

“ừ!” Lục Hạo Thành khẽ ừ.

Âu Cảnh Nghiêu nheo mắt, giọng nghỉ ngờ: “Cậu ta thích người phụ nữ quyền rũ, thật sự là không nghĩ tới.”

Lục Hạo Thành bỗng nhiên muốn hỏi lại xem cậu ta thích kiểu phụ nữ nào, nhưng lời vừa đến bên miệng, liền nuốt trở về.

Cảnh Nghiêu thích những cô gái thanh thuần đáng yêu lại thiện lương.

Cậu ta thích Lam Lam, điểm này, anh biết, nhưng cũng không thể nói gì, cậu ta hiểu rõ vợ bạn không thể đụng nên đã bóp chết tình cảm từ khi mới chớm nở.

Đối với chuyện này, anh cũng không thoải mái, cũng rất cảm kích người bạn này.

Anh và Mộc Tử Hoành đều biết rõ chuyện này, nhưng không thể nói thẳng ra.

Nếu vạch mặt nhau, tình cảnh chỉ càng thêm xấu hổ, cứ im lặng như bây giờ là tốt nhát.

Anh thản nhiên nói một câu: “Cây cải, củ cải trắng, mỗi người đều có sở thích khác nhau.”

“Cũng phải!” Âu Cảnh Nghiêu không phản bác.

Âu Cảnh Nghiêu lục tìm trong trí nhớ ấn tượng về Nhạc Cần Nghiên, nhưng cũng không có gì nhiều lắm.

Anh không có ấn tượng, nhưng chắc Mộc Tử Hoành phải có ấn tượng sâu đậm lắm.

Tình yêu quý ở chỗ trong mắt anh có tôi, trong mắt tôi có anh, lưỡng tình tương duyệt (tình cảm từ hai phía) cũng là điều quan trọng.Nếu có thể bên nhau cả đời, cũng sẽ trở thành ký ức đẹp nhất sau này.

Âu Cảnh Nghiêu thở ra một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một bóng dáng nhỏ gầy xinh đẹp và kiên cường.

Sáng hôm sau là cuối tuần, Lam Hân đã có cuộc hẹn với Lý Nghệ Na, mới sáng sớm, cô đã nhận được địa chỉ Lý Nghệ Na gửi tới, là ở khách sạn Giang Thị.

Lam Hân vừa thấy, nhịn không được cười cười, khách sạn Giang Thị, tựa như đại diện cho thân phận, rất nhiều kẻ có tiền thích đi vào đó. Không nghĩ tới, cách đó vài ngày, cô cũng từng đi vào.

Tới giờ cơm trưa, Dịch Thiên Kỳ liền đưa Lam Hân đến khách sạn Giang Thị.Giữa trưa ở đây mang đến một cảm giác khác lạ, so với buổi tối nhìn càng thêm hoa lệ chói mắt.

Khi hai cha con đến phòng riêng hẹn trước, Lý Nghệ Na đã có mặt.

Bà mặc một bộ sườn xám đỏ với đường viền eo hoàn hảo, khiến toàn thân trở nên cao quý lại thần bí. Khuôn mặt thanh tú, đoan trang tao nhã, tự tin mà nội liễm.

Dịch Thiên Kỳ đã lên tiếng trước: “Nghệ Na, để bà đợi lâu, chân Lam Lam không thoải mái, trên đường đi chậm trễ chút.”

Lam Hân cũng cười nói: “Chào cô Lý”

Lý Nghệ Na vẻ mặt dịu dàng, “Không có việc gì, ngồi đi, đột nhiên thấy tin Thiên Kỳ kết hôn tôi cũng rất bất ngờ.

Không nghĩ tới, Lam Lam chính là con gái ông, Thiên Kỳ, chúc mừng ông, tìm được con gái tốt như vậy.” Lý Nghệ Na hâm mộ nhìn Dịch Thiên Kỳ.

Bà thời trẻ từng bị tổn thương trong tình cảm nên chưa lập gia đình tới giờ, có thể có được một cô con gái, đối với bà mà nói, cũng là trời ban ân, một loại duyên phận hạnh phúc khó có được.

Dịch Thiên Kỳ nhìn thoáng qua con gái, cười nói: “Nghệ Na, tôi và Lam Lam có duyên phận cha con, đứa nhỏ này trời sinh lương thiện, lại rất hiếu thuận, lòng ta đã sớm xem con bé như con gái.”

Lý Nghệ Na nhìn qua Lam Hân, thấy cô hôm nay mặc bộ quần áo bình thường, vẫn không mắt đi khí chất dịu dàng thanh lệ, cặp mắt vẫn như sạch sẽ sáng ngời nhưng lúc bà gặp lần đầu tiên.Liền cười nói: “Tôi cũng nhìn ra được.”

Lam Hân dịu dàng cười, không nói gì.

Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Nghệ Na, chúng ta ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Cũng tốt!” Lý Nghệ Na vẫn rất khách sáo.



Lam Hân cười nói: “Cô giáo, con thiết kế quần áo không phải vì trận đấu, mà là sau khi biết về quá khứ của cô, muốn cho cô một chút hồi ức.”

Lam Hân học thiết kế thời trang, bao gồm cả sườn xám nhưng sườn xám được cô thiết kế đã hợp nhất với khái niệm thời trang hiện đại, cô rất thích cảm giác này.

Lý Nghệ Na đặc biệt thích hợp mặc sườn xám, dịu dàng cao nhã, mang hơi hướng cổ điển, dáng người ba lại đẹp, đường nét uyễển chuyển, đường cong tỉnh xảo, nhìn thấy đã say lòng người.

Nhưng có ý tưởng mà bắt tay vào làm cũng không dễ dàng, bởi vì là mẫu cổ điển, trọng tâm là sự phóng khoáng và thanh lịch, chú ý chất vải, ở chỉ tiết cỗ áo, cổ tay áo, nút thắt, đường viền mỗi một chỗ cũng không thể qua loa.

Lý Nghệ Na cảm kích cười cười: “Lam Lam, cảm tạ ý tốt của cháu, tâm tư tỉnh tế, lại vô cùng chỉnh chu, tương lai trên con đường thiết kế, cháu sẽ càng chạy càng xa, về sau, cháu liền làm học trò của ta đi!”

Lam Hân vừa nghe, hơi sửng sốt, có chút không thể tin nhìn Lý Nghệ Na, bà thật sự muốn nhận mình làm học trò sao?

Dịch Thiên Kỳ nhìn thấy con gái thất thần không nói lời nào, cười nói: “Lam Lam, choáng váng à, còn không mau cám ơn cô giáo của con.”

Lam Hân hoàn hồn, cười đến mắt ngọc mày ngài: “Cô giáo, cám ơn oô.”

Lý Nghệ Na từ ái nói: “Là cô phải cám ơn con, trong mấy năm nay, ta vẫn muốn tìm một người nối nghiệp, đem học vấn cả đời mình truyền thụ lại, nhưng vẫn không tìm được người thích hợp, hiện tại gặp con, cũng là một loại duyên phận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play