*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Món ăn nhanh chóng được mang lên, cá hấp, tôm, đều là món mà Lục Hạo Thành thích ăn!

Hai người cũng không uống rượu, trực tiếp cầm chén cơm, rồi lặng lẽ ăn!

Thoạt nhìn, cả hai đều hạ lông mày, biểu cảm điềm đạm, lặng lẽ ngồi ăn!

Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng động khi ăn của hai người họ!

Âu Cảnh Nghiêu và Lục Hạo Thành, luôn thích những nơi yên tĩnh!

Điều này cũng khiến cho hai người họ có điểm tương đồng!

20 phút sau!

Lục Hạo Thành buông đũa xuống, nhặt khăn giấy bên cạnh lên, nhẹ nhàng lau miệng, rồi bưng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm.

Nói: “Tôi no rồi!”

“Tôi cũng no rồi!” Âu Cảnh Nghiêu từ từ đặt đũa xuống!

Nhìn Lục Hạo Thành, nói: “hai tiếng trước tôi đã gặp Lam Hân.”

Lục Hạo Thành chau mày hỏi: “ở đâu?”

“Gần nhà tôi!”

“Lam Lam đến gần nhà cậu làm gì?” Lục Hạo Thành nghi ngờ hỏi.

Âu Cảnh Nghiêu từ từ mím môi, nhưng không nói gì cả, anh ấy cũng bưng chén trà bên cạnh lên, uống một ngụm.

Nghĩ một hồi nói, “Khi tôi gặp cô ấy, cô ấy rất đau khổ!”

Lục Hạo Thành nghe xong, bỗng nhiên lo lắng, “tại sao?”

Anh nắm chặt hai tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn Âu Cảnh Nghiêu, anh tự nhắc nhở bản thân mình, và nói với Âu Cảnh Nghiêu, nhất định nhất định phải kiên nhẫn, sau đó tò mò suy nghĩ, rồi giận dữ, rồi lo lắng, nhất định phải kiên nhẫn với anh ấy!

Âu Cảnh Nghiêu lại nói: “cô ấy có bị ngã, chân bị thương rồi!”

Lục Hạo Thành cố gắng đè nén muôn loại cảm xúc ở trong lòng, thì thầm: “Tại sao?”

Âu Cảnh Nghiêu hiểu ý của anh.

Ánh mắt của Âu Cảnh Nghiêu từ từ nhìn anh, “Vì cha của anh!”

“Vì cha của anh!” Chỉ mấy từ ngắn ngủi, cũng đủ khiến cho Lục Hạo Thành ngây ra, cũng hoàn toàn khiến ngọn núi lửa đang bị đè nén trong lòng anh, sẽ phun trào bắt cứ lúc nào.

Khắp người Lục Hạo Thành thở phào nhẹ nhõm, sự tức giận như hòn đá lớn lăn lộn dữ dội.

Anh cúi đầu, khuôn mặt của anh trở nên lạnh lùng và tức giận..

khiến người ta không dám nhìn trực tiếp!

“Cha tôi đã gặp Lam Lam, đã nói gì vậy!” Mỗi từ mỗi chữ của anh tràn đầy giận dữ.

Âu Cảnh Nghiêu thấy anh bắt cứ lúc nào cũng có thể mắt kiểm soát mà tức giận, nên từ từ nói: “Tôi chỉ là đi ngang qua tiệm cà phê, vừa hay thấy Lam Hân chạy ra khỏi tiệm cà phê, còn bố anh giận dữ bước ra khỏi tiệm cà phê, họ nói gì tôi không hề hay biết?

Nhưng với tính cách của cha anh, chỉ sợ, sẽ không nói điều gì tốt lành?”

Trong tâm trí của anh, hiện lên khuôn mặt nhỏ cô đơn, bất lực và đau đớn của cô!

Lúc đó, cũng khiến anh ấy tức giận muốn mắt kiểm soát xông đến trước mặt Lục Dật Kha, hỏi ông ta đã làm gì Lam Lam?

Tuy nhiên, nhìn thấy bóng lưng chạy trốn và cô đơn đó, anh ấy đã cố gắng thu lại cơn thịnh nộ và tức giận, sau đó đuổi theo qua đó.

Lục Hạo Thành đè nén sự tức giận trong lòng hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Ai đã đưa Lam Lam đến bệnh viện?”

Bây giò anh chỉ muốn biết, Lam Lam bị thương có nghiêm trọng hay không?

Giọng điệu Âu Cảnh Nghiêu nhẹ nhàng nói: “Dịch tổng vừa hay đi ngang qua đó, nên đã đưa cô ấy đến bệnh viện rồi!”

Lục Hạo Thành nghe xong bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lục Hạo Thành nhanh chóng nhấc điện thoại lên và gọi cho Lam Hân.



Lục Hạo Thành nhìn điện thoại, anh vẫn chưa nói xong mà?

Cô bé này, chắc bây giờ tâm trạng đang rất tôi tệ!

Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh, biểu cảm nhẹ nhàng, đôi mắt ấm áp nhưng có chút lo lắng.

Anh ấy hỏi: “bị thương nghiêm trọng không?”

Ngón tay mảnh mai thon dài của Lục Hạo Thành sờ rìa điện thoại, mang theo chút lạnh lẽo.

Giọng điệu nhẹ nhàng: “Lam Lam nói không sao?”

Âu Cảnh Nghiêu nghe xong, bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay vào túi, cúi đầu và đi ra ngoài.

Lục Hạo Thành chau mày, nhìn vào bóng lưng thanh tú đó.

Anh nói, “Nhà tôi chỉ có một mình tôi!”

Âu Cảnh Nghiêu bất ngờ dừng chân lại, điềm đạm hỏi: “cần tôi ở cùng saol”

“Nếu, nếu như cậu không có việc gì……” Lục Hạo Thành đang nói lại dừng.

Anh không thích ở một mình, nhưng nếu như anh ở cùng Âu Cảnh Nghiêu, thì quả thật giống như ở một mình vậy.

Mộc Tử Hoành ồn ào, trong nhà bỗng nhiên lại vắng mặt anh ấy, anh cảm thấy căn nhà rất kỳ lạ, hơi thở cô đơn bất cứ lúc nào cũng có thể đè bẹp anh!

Anh ghét sự cô đơn đó, ý chí của anh, không có cách nào để chịu đựng nó.

Nhưng tốt xấu gì Âu Cảnh Nghiêu cũng là một con người!

Anh hỏi thì anh ấy cũng có thẻ trả lời!

Âu Cảnh Nghiêu nói: “đi thôi!”

Lục Hạo Thành nghe xong liền đứng dậy.

Âu Cảnh Nghiêu hỏi lại: “Anh lái xe đến sao?”

Lục Hạo Thành: “ừm!”

Âu Cảnh Nghiêu không nói thêm gì nữa, mà đi thẳng về phía trước.

Lục Hạo Thành đi theo sau, anh nói: “Cảnh Nghiêu, tôi muốn đến nhà cũ!”

Âu Cảnh Nghiêu vẫn đi về phía trước: “Có cần thiết không?”

Lục Hạo Thành nói: “Không muốn Lam Lam chịu ấm ức?”

Âu Cảnh Nghiêu nói: “cô ấy đã chịu ấm ức rồi.”

Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên dừng bước chân lại, nhìn anh, ngắt lời anh: “Hạo Thành, sự quan tâm của anh tôi biết, nhưng chuyện này không thể trì hoãn quá lâu được.”

Lục Hạo Thành gật đầu với khuôn mặt trang trọng: “Cảnh Nghiêu, tôi hiểu ý cậu.”

“Vậy thì được!” Âu Cảnh Nghiêu nói, rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Cha anh gặp Lam Lam, chỉ sợ là muốn Lam Lam rời xa anh, hoặc là uy hiếp Lam Lam, bản thân anh chú ý nhiều hơn chút đi.

Đừng đến lúc đó, Lam Lam bỗng nhiên biến mắt khỏi thế giới của anh một lần nữa đó.

Đây là chiến thuật thông thường của những gia đình hào môn đó.

Lục Hạo Thành gương mặt ảm đạm nói: “Cảnh Nghiêu, tôi biết, tôi sẽ bảo vệ Lam Lam.”

Sau này anh nhất định sẽ rất cẩn thận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play