Có lẽ sẽ không phát sinh những chuyện sau này, rồi đi đến kết cục như ngày hôm na Lam Hân một đường đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Dương Uẫn đã đợi cô ở bên ngoài, nhìn cô vừa chạy vừa khóc, ông lo lắng gọi: “Lam Lam, cô không sao chứ?”
Lam Hân lúc này mới nhớ tới đến, Dương Uần còn ở đây chờ mình, cô lau nước mắt, nhìn về phía Dương Uẩn, nói: “Chú Dương, cháu muốn một mình yên lặng một chút, chú về trước đi, hôm nay chú vắt vả rồi.”
Lam Hân xin lỗi xong, liền đi ra ngoài!
Dương Uần vừa thấy, cũng biết cô lúc này tâm trạng không tốt nên cũng không bận tâm nhiều nữa, có lẽ để cô một mình bình tâm lại thì sẽ tốt hơn.
Ông lấy ra điện thoại di động, gọi cho Dịch Thiên Kỳ để báo cáo tình hình của Lam Hân sau đó lại đánh xe về nhà.
Đèn neon và đèn đường khiến đường phố trở nên rực rỡ sắc màu. Những tòa nhà cao chót vót xung quanh đang nhấp nháy nhiều biển quảng cáo khác nhau và ánh đèn mờ hắt vào khuôn mặt đầy nước mắt của Lam Hân lúc này.
Lam Hân tự tạo cho mình một thế giới riêng, đắm chìm trong nỗi đau riêng mình.
Bóng dáng cô độc ấy, giờ phút khiến người ta nhìn qua mà đau lòng.
Lam Hân khóc, nước mắt không ngừng làm nhòe đi tầm mắt.
Cuộc sống nếm nhiều trái đắng, bị người thiết kế hãm hại, bị người xem thường, sinh con không có cha, bị người ta mắng mỏ, tất cả những chuyện đó lại lần lượt hiện ra trong đầu cô.
Khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cô là lúc mang thai ba đứa nhỏ, lúc đó chân bị sưng tấy đến mức không thể đi giày.
Đối mặt với một tương lai mờ mịt, cô đã vô cùng sợ hãi, nhưng có mẹ ở bên bầu bạn, có Cần Nghiên cùng Cần Hi, cô dần dần bước ra khỏi vực thẳm của cuộc đời, mỉm cười dũng cảm đối mặt với tương lai.
Thời gian trôi nhanh quá, bảy năm trôi qua trong nháy mắt.
Bảy năm, bảy năm, cô luôn mong chờ ngày này, nhưng khi ngày này thực sự đến, trái tim cô đau hơn bao giờ hết.
Gió đêm thổi bay mái tóc mềm mại của cô, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cơ thể gầy gò như có thể bị thổi đi bất cứ lúc nào.
Cô bước đi không mục, nước mắt không ngừng rơi, đêm nay cô muốn khóc cho đã, sau khi khóc xong, ngày mai khi mặt trời mọc sẽ là ngày hoàn toàn mới.
Cô đã trải qua quá nhiều chuyện, đôi khi còn nhìn mình trong gương rồi tự hỏi, rào cản lớn nhất trong cuộc đời là gì?
Hiện tại cô hiểu được, rào cản lớn nhất trong cuộc đời chính là trái tim mình.
Gia tài bạc triệu thì như thế nào, bình bình thường thường thì như thế nào, chỉ cần bạn biết đủ, thì sẽ không thiếu thứ gì, chỉ cần bạn có thể vui vẻ, thì cái gì cũng đong đây.
Lam Hân thở ra một hơi thật sâu, hy vọng sau đêm nay trong lòng sẽ không còn lại dấu vét hận thù, cô muốn tự tin đối mặt với tương lai.
Di động Lam Hân đổ chuông liên tục, nhưng cô lại chìm đắm trong đau buồn nên không nghe máy.
Lục Hạo Thành đang liên tục gọi cho Lam Hân, cả ngày hôm nay đã không nhìn thấy cô, anh muốn nghe giọng của cô.
Nhưng gọi liên tục năm, sáu lần, đều không có người nghe máy.
Lúc này anh đang lái xe về nhà, xe đậu ở ngã tư đèn đỏ, vừa định gọi điện thoại cho Lam Hân.
Anh nhìn lên đèn đỏ, vừa định cúi đầu bấm điện thoại liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Những tia sáng phía xa chiếu tới, Lục Hạo Thành thấy vẻ mặt Lam Hân đẫm nước mắt, như người mắt hồn đi trên đường.
Ánh mắt không hề có tiêu cự, bước đi tuyệt vọng, hình thành một thế giới của riêng mình, không để ý những gì diễn ra xung quanh.
Lục Hạo Thành cả kinh, sao Lam Lam lại ở đây?
Cô còn khóc?
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, đã chuyển đèn xanh, nhưng Lam Hân đi rất chậm!
Căn bản không có ý thức được xe cộ chung quanh đã chuyển động.
Lục Hạo Thành cuống cuồng, mặc kệ tiếng còi xe phía sau, cầm điện thoại di động nhanh chóng xuống xe.
Gọi cho Mộc Tử Hoành bảo cậu ta qua xử lý xe.
Mà người vừa được nhắc tới đang cùng Cố Ức Lâm uống rượu, nhận được cuộc gọi của Lục Hạo Thành, vẻ mặt mờ mịt, còn chưa mở miệng trả lời, đối phương đã cúp điện thoại.
Anh chỉ nghe được một câu: ” “Đến ngã tư đèn đỏ đường Thanh Ngọc lộ xử lý xe” là hết rồi.
Mộc Tử Hoành ngơ ngác nhìn điện thoại di động, cảm thấy mình bị ảo giác, nhưng khi kiểm tra lại lịch sử cuộc gọi, Lục Hạo Thành thật sự có gọi đến.
Lục Hạo Thành bỏ xe chạy về phía Lam Hân.
Xe anh đậu trên đường cái, đằng sau có hàng dài xe cộ, tiếng còi xe không ngớt.
Ngay cả trong lúc ồn ào như vậy, Lam Hân vẫn không có phản ứng gì, vẫn bước về phía trước một cách vô định.
Lục Hạo Thành nhìn thấy, đau lòng đến không thở nủi.
Lúc này, trên làn đường dành cho xe không có động cơ, một chiếc ô tô điện phóng tới, cách Lam Hân rất gần.
Lam Hân dường như không để ý đến, vẫn đần độn bước đi.
Lục Hạo Thành vừa thấy, tim như thắt lại, lao lên như tên bắn, ở thời điểm chỉ mành treo chuông, anh ôm cô, đem cô kéo vào lòng.
Lam Hân bị anh kéo mạnh, rốt cục cũng hoàn hồn, ngắng mặt đầy nước mắt nhìn Lục Hạo Thành, vẫn có chút đò đẫn.
Lục Hạo Thành đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt tái nhọt như tờ giấy, đôi môi rướm máu, ánh mắt kinh ngạc và đau đớn khiến đồng tử anh co rút dữ dội, tim anh đau nhói lên.
ham lam… ” Anh thì thầm gọi cô, nhìn cô thật sâu, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Hân trừng mắt nhìn, mới nhìn rõ, Lục Hạo Thành đã cứu cô.
“Lam Lam, em làm sao vậy?” Anh nhẹ giọng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như suối nước ngọt xoa dịu đáy lòng đang tổn thương của Lam Hân.
“Lục Hạo Thành, sao lại là anh?” Giọng cô khàn khàn, lại có chút kinh ngạc, đúng lúc cô đau khổ nhát lại gặp được Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành vẫn nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Lam Lam, là tôi, nói cho tôi biết, em làm sao vậy? Ai bắt nạt em, tôi sẽ báo thù cho em.”
Nghe xong những lời này của anh, tâm trạng Lam Hân tốt hơn rất nhiều.
Cô khế chớp đôi mắt mờ ảo, cô khóc quá lâu, cảm giác mi trên và mi dưới dính chặt vào nhau, khiến đôi mắt rất khó chịu.
Cô khẽ cúi đầu cắn chặt môi, ở đời, chẳng ai có thể kiểm soát được sự việc diễn ra xung quanh, đời người sao có thể mãi thuận buồm xuôi gió được chứ?
Tiếng còi tiếp tục vang lên, Lam Hân nhìn thoáng qua phía sau, liền thấy xe của Lục Hạo Thành đang đậu ở ngã tư đèn đỏ.
Những tiếng còi liên tục vang lên khiến cô hơi khó chịu.
Cô nhìn Lục Hạo Thành nói: “Lục Hạo Thành, anh điên rồi, sao lại đậu xe ở đó? Tự mình quay lại xem, chuyện gì đang xảy ra phía sau?”
Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, tôi mặc kệ, tôi hỏi em, ai đã bắt nạt em?”
Lam Hân nhưng phát hiện ánh mắt khó chịu, cúi đầu dụi dụi mắt nói: “Lục Hạo Thành, đừng quan tâm đến tôi. Anh lái xe đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT