Cô ấy tỉ mỉ trong công việc, ngay cả anh cũng rất bội phục.

Về tư về công, anh cũng không hy vọng Lam Hân bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, dù sao thì hiện tại cũng là thời khắc máu chốt.Bộ sưu tập trang phụ mùa thu sắp ra mắt, vì thế trong khoảng thời gian này không thể có chuyện gì.

Âu Cảnh Nghiêu cùng Tô Cảnh Minh đã rời đi.

Mộc Tử Hoành đóng cửa ban công, đi cùng Cố Ức Lâm.

Mộc Tử Hoành mấy ngày nay rất phiền muộn, Nhạc Cần Nghiên là nữ thần trong lòng anh, nhưng mình lại không phải người đàn ông trong lòng Nhạc Cần Nghiên, bọn họ không có cùng chung niềm yêu thích, hiện tại anh chỉ có một suy nghĩ, hoa rơi nước chảy, chàng hữu ý nàng lại vô tình.Cho nên cũng muốn uống chút rượu làm tê liệt bản thân.

Lục Hạo Thành tuy rằng rời đi trước, lên xe nhưng không có khởi động xe, trong miệng ngậm một viên kẹo mút, cảm nhận được vị ngọt, ánh mắt lại hạnh phúc nhìn hình ảnh Lam Hân đang làm bánh chẻo trong điện thoại.

Trong một căn phòng chỉ có một cái bàn và hai cái ghế đầu.

Lam Hân lặng lẽ ngồi dưới ánh đèn mờ ảo.

Khoảng năm phút sau, một cánh cửa sắt được mở ra, tiếng đẩy cửa thật lạnh lẽo trong căn phòng yên tĩnh mà trống trải này.

Lam Hân chậm rãi nâng mắt, nhìn thầy Đào Mộng Di đang mặc bộ quần áo tù nhân màu xanh dương đang đi vào.

Đào Mộng Di thấy người tới là Lam Hân, cũng hơi sửng sốt, bà ta không nghĩ tới người muốn gặp mình lại chính là Lam Hân.

Lam Hân nhìn bà ta, sắc mặt tái nhợt, cả người phờ phạc, tiều tụy, không có khí chất cao quý kiêu ngạo như trước, rút đi vàng sáng của quần áo đắt tiền, bà ta trông không có khác gì những phụ nữ trung niên bình thường.

Cô gọi nhỏ: “Mẹ, đã lâu không gặp.”

Đào Mộng Di nghe thế một tiếng mẹ, đột nhiên trừng lớn nhìn cô, cười lạnh châm chọc: “Sao rồi? Hiện tại đã tình nguyện thừa nhận mình là Khương Lam Hân?”“

Lam Hân ánh phẳng lặng, giọng điệu bình tĩnh: “Bởi vì chính là tôi, có thừa nhận hay không đều không sao cả? Nhưng tôi chỉ hận những gì mẹ từng làm với tôi.”

Cô bình tĩnh nhìn bà ta, hôm nay cô tới gặp bà ta, cũng không phải để hỏi lý do tại sao bà ta làm vậy?

Đáp án sẽ khiến người nghe càng thất vọng đau khổ.

Bà ta nói không có sai, bà ta nuôi lớn cô.

Bà ta căn cô một miếng, cô trả lại một miếng.

Đào Mộng Di chậm rãi ngồi trên chiếc ghế lạnh như băng, vẫn nheo mắt nhìn cô.

“Lam Hân, mày hận tạo cũng đúng, tao chưa từng có đối xử tốt với mày. Trước lợi ích, tao không chút do dự đem mày tặng cho người khác, bởi vì mày có giá trị lợi dụng.

Cuộc sống mà tao đã trải qua, mày chưa từng sống, cho nên, tao cũng không phải là người sống theo quy tắc.

Còn nhớ rõ lần trước tao gọi cho mày không? Đây chính là số phận đã định của mày,mày phải chấp nhận nó Lam Hân cười khổ, hiện tại nghe bà ta nói những lời này, lại có cảm giác rất khác.

Cô nhìn lại, cười khẽ: “Tôi không phải bà, cho nên tôi không chấp nhận số phận. Cuộc đời tôi trải qua có thể không khổ sở như bà, nhưng tôi không chấp nhận như thế, càng là khổ, càng phải vươn lên, cho dù là vực sâu vạn trượng, tôi cũng muốn đi lên, nhìn thấy được ánh mặt trời trên đỉnh cao.”

Đào Mộng Di nhìn cô, cũng nhẹ nhàng cười, cô thật sự đã trưởng thành, nhất cử nhất động, tự tin hào phóng, ánh sáng xinh đẹp tỏa ra bốn phía.

Bà ta có chút xúc động, bà ta cũng không phải là người không có trái tim, nhưng lại bị áp lực của hiện thực tàn khốc đè nén đến không thở nỗi.

Mấy năm nay để phát triển việc kinh doanh, bà ta cũng đã rất chật vật, nhưng để gia đình có cuộc sống sung túc, bà ta vui vẻ chịu đựng.

Nhưng cuối cùng, hiện thực như một nhát dao sắc nhọn, đâm thẳng vào vào cõi lòng của bà ta.

Đào Mộng Di khẽ lắc đâu, chua xót: “ Lam Lam, tao sợ nghèo, không có được dũng cảm như mày.Điểm này tao thừa nhận.

Mọi thứ tao làm, đều là vì gia đình mình.

Nhưng mày cũng đã thấy kết cục bi thảm như thế nào rồi, cha mày phản bội tao, em gái được nuông chiều từ bé, còn anh trai mày, tuy rằng trầm ổn, nhưng không có trải nghiệm gì, rất nhiều chuyện không thể tự quyết định.

Này trong nhà, phải dựa vào tao gồng gánh, mấy năm nay tao mệt chết đi được, kết quả như vậy, ngược lại, cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.”

Lam Hân ghe xong thì vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới sẽ có ngày bà ta tỉnh ngộ.

Khương Tịnh Hàm được nuông chiều từ bé có thể trách ai?

Sự ích kỷ của cô ta có thể trách ai?

Muốn trách chỉ có thể trách họ từ nhỏ đến lớn, đều chiều chuộng cô ta.

Chuyện gì cũng theo ý cô ta, chuyện gì cũng giúp cô ta làm.

Đào Mộng Di vẫn muốn Khương Tịnh Hàm được sống như những tiểu thư con nhà giàu.

Mặc những bộ quần áo thịnh hành nhất trong mùa, xách một chiếc túi phiên bản giới hạn, tất cả những đồ hiệu phiên bản giới hạn gì đó bà ta đều quấn cho con gái mình.

Lam Hân nói: “Mẹ, bà có biết lúc còn ở nhà tôi hâm mộ nhất điều gì không?”

Đào Mộng Di lằng lặng nhìn cô, không nói gì.

Lam Hân qua một hồi lâu, mới nói: “Điều tôi hâm mộ là việc mẹ đối xử với Hàm Hàm thật là tốt, mỗi lần tan học về nhà, bà sẽ đứng ở cửa chờ Hàm Hàm, cười yêu thương hôn lên trán nó.

Sau đó nói, con gái mẹ đã về rồi, hôm nay có vui không con?

Lúc đó tôi cũng đứng sau Hàm Hàm nhưng trong mắt mẹ chưa bao giờ thấy tôi.”

Lam Hân nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Nghĩ đến quá khứ, lòng vẫn rất đau!

Cô cắn mạnh môi dưới hít một hơi thật sâu, trong ngực vẫn cảm thấy phiền muộn, yết hầu đau nhức khó nhịn.

Cô nặng nề nuốt nước bọt, lại tiếp tục nói: “Lúc đó, mỗi lần nhìn thấy nụ cười yêu thương của mẹ, tôi lại muốn mẹ nở nụ cười đó với tôi, nên đã rất chăm chỉ trong mọi việc.

Thậm chí sau khi vào đại học, bà đã chặt đứt tất cả sinh hoạt phí.

Cho dù, Khương Tịnh Hàm khiến tôi bị dị ứng và khiến tôi khó chịu.

Nhưng khi đó, tôi không hề hận bà, tôi biết bản thân không phải con gái ruột, đứng ở góc độ của bà, tôi có thể hiểu được.

Ta vẫn không rời khỏi nhà họ Khương, vì tôi nghĩ đó là nhà của mình, tôi muốn làm việc chăm chỉ để làm tốt mọi việc, tôi khao khát được các người công nhận.

Mong muốn thực sự trở thành người nhà của mọi người.

Nhưng điều tôi chờ đợi là bị bà tính kế, đó là điều khiến tôi chạnh lòng nhất “

Lam Hân bật khóc, suy nghĩ đó đã hành hạ cô suốt bảy năm.

Đào Mộng Di nghe xong lời cô, đáy lòng có cảm xúc phức tạp, nhưng bà ta chỉ nhẹ nhàng cười: “Lam Lam, trên đời này làm sao lại có người ngu ngốc như mày chứ?

Mày đã cảm giác rõ ràng lòng tao thế nào rồi, tại sao phải đợi đến khi bị đâm cho đầu rơi máu chảy mới có thể quay đầu lại?”

Lam Hân cười khổ “Đúng vậy, không biết lúc đó tôi đã nghĩ như thế nào?

Cho nên, lúc tôi rời khỏi nhà của bà, cũng hiểu được bản thân thật ngu ngốc.

Vì muốn được bà công nhận, tôi đã không còn là chính mình, vì muốn trở thành đứa con gái ngoan, tôi đã thu lại bản chất thật của mình.

Hiện tại nghĩ lại, thật sự ngu ngốc!”

Lam Hân nói xong liền lau nước mắt trên mặt, hôm nay rời khỏi đây, cô sẽ không bao giờ khóc vì quá khứ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play