*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Âu Cảnh Nghiêu vẫn tỏ vẻ nghỉ ngờ nhìn qua “Lục Hạo Thành, cậu có chắc không phải mình đang nằm mơ không?”

Lục Hạo Thành cau mày căm tức hắn, anh đúng là điên rồi, vì sao phải nói với Âu Cảnh Nghiêu những lời này chứ?

“Cậu không tin có thể biến!”

Nói xong, anh cầm một chai bia, ngửa cổ nhấp một ngụm.

Âu Cảnh Nghiêu vừa thấy, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhưng ánh mắt có chút nặng trĩu, biết rằng cậu ta sẽ không bao giờ đùa cợt những chuyện như vậy.

Anh cúi đầu nhìn bia trên bàn, cũng cầm một chai bia lạnh lên, mở ra, ngửa cổ uống nửa long, cảm giác lành lạnh khiến anh tỉnh táo lại rất nhiều.

Uống hết một chai, anh đã khui ngay chai thứ hai.Lần này anh đem chai khẽ chạm và chai bia của Lục Hạo Thành cười nói: “Lục Hạo Thành, chúc mừng cậu.”

Trong tay cầm chai bia, Lục Hạo Thành lười biếng dựa vào sô pha, ánh mắt mỉm cười: “Tin rồi?”

Âu Cảnh Nghiêu nói: “Cậu thường không nói dối.”

Lục Hạo Thành nói: “Coi như cậu hiểu tôi.”

Hai người nhìn nhau cười, lại uống một ngụm bia.

Ánh đèn rực rỡ chiếu vào hai khuôn mặt tuấn tú, đều nói đàn ông uống rượu thoải mái hào sảng là người có quyết đoán.

Đôi khi là rượu thứ có thể thay đổi một người đàn ông lợi hại nhất.Ví dụ như, người lớn lên trong nghịch cảnh như Lục Hạo Thành, khi có rượu vào công việc xử lý đều dễ dàng hơn, có đôi khi, hơi ngà say, mới có thể nhìn thế giới này rõ ràng hơn.

Mấy năm nay lăn lộn, anh hiểu rõ lòng người dễ thay đổi, học được kỹ năng làm sao tồn tại trong xã hội này.

Không giống như: Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu và Tô Cảnh Minh, họ đều là những đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh dưới sự chăm sóc của cha mẹ, họ chỉ biết rằng họ sử dụng rượu để làm tê liệt bản thân khi không vui.

Còn anh uống rượu, chỉ vì rượu mang lại lợi ích khi làm ăn.

Anh nói: “Cảnh Nghiêu, đừng nói cho ai biết chuyện này, đặc biệt là tên chúa nhiều chuyện như Tô Cảnh Minh, đừng nói gì trước mặt cậu ta.”

Âu Cảnh Nghiêu gật đầu nói: “Tôi biết!”

Âu Cảnh Nghiêu mỉm cười nhìn anh đầy ghen tị, một lúc sau mới nói khẽ: “Lục Hạo Thành, tôi, Âu Cảnh Nghiêu, chưa bao giờ ghen tị với ai, nhưng lúc này tôi rất ghen tị với cậu.”

“Ha hạ?ha! 9+; ” Lục Hạo Thành đắc ý cười ha ha, anh biết, Âu Cảnh Nghiêu cũng sẽ hâm mộ anh.

Khi biết tin mình có ba đứa, mỗi lần nghĩ đến vừa khiếp sợ, lại hạnh phúc.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy, không khỏi nở nụ cười, “Xem cậu đắc ý kìa?”

Lục Hạo Thành nhướng mày nói: “ Tôi không nên đắc ý sao?

Ba đứa con của tôi đều xuất chúng.”

Nói tới đây, Lục Hạo Thành tạm dừng, mới có thể thành tâm nói: “Cảnh Nghiêu, hiện tại cuối cùng tôi đã tin tưởng, nếu bị mắt đi thứ gì đó, nó sẽ trở về theo cách khác.”

Âu Cảnh Nghiêu nói: “Có lẽ, khó có thể tưởng tượng, chấp niệm của cậu đối với Lam Hân rất sâu, đợi cô ấy nhiều năm như vậy, cô ấy đã trở lại theo cách này, coi như một loại phương thức bồi thường cho người từng mắt đi tất cả như cậu.

Tôi từng đọc một câu trong sách, khá giống câu nói của cậu, đau đón rồi sẽ qua, tất cả những mắt mát sẽ theo phương thức khác mà có được.

Đôi khi làm cho người ta không thể không tin vào duyên phận.Không có nỗi đau nào là không thể chữa khỏi. Một ngày nào đó, người mà bạn định sẵn sẽ vẫn quay lại với bạn.

Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, nhìn Âu Cảnh Nghiêu.

Tận đáy lòng anh nói: Âu Cảnh Nghiêu, thời gian sẽ khiến cậu gặp được người tốt hơn.

Nhìn thấy cậu ta mấy ngày nay sa sút, đêm nay anh mới thẳng thắng gặp mặt.

Lục Hạo Thành lên tiếng: “Âu Cảnh Nghiêu, gặp được người mình thích, giống như tôi, không có gì là có duyên hay không, chỉ có sự cố chấp không bao giờ buông bỏ.”

Âu Cảnh Nghiêu cười khổ: “Lục Hạo Thành, cậu sai rồi, tôi chưa từng trải qua những chuyện như cậu, sẽ không quá cố chấp. Điều tôi muốn là tình yêu đến từ hai phía.”

Lục Hạo Thành châm chọc nói: “Âu Cảnh Nghiêu, xem cậu nói kìa, thế giới này ai không khao khát tình yêu từ hai phía.”

“Cho nên, Lam Hân cũng không biết cậu chính là người đàn ông năm đó?” Âu Cảnh Nghiêu đổi chủ đề, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn.

Lục Hạo Thành nhẹ nhàng”Ừ!” một tiếng.

Anh lại uống thêm một ngụm bia, đôi mắt hơi rũ xuống, khuôn mặt tuần tú đờ đẫn tối đen không rõ.

Âu Cảnh Nghiêu không nói lời nào, lẳng lặng chờ anh mở miệng.

“Cảnh Nghiêu, tôi có kế hoạch của riêng mình. Lam Lam đã không còn ký ức trước đây, cô ấy đã quên tất cả mọi người và không thể tìm thấy đường về nhà.



Lục Hạo Thành cũng cười: “Đó là lý do tôi nói lời cảm ơn”

Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy, trên cao nhìn xuống: “Tôi phải đi về rồi, mẹ tôi sẽ lo lắng.”

Nói xong liền bước ra ngoài, lần này Lục Hạo Thành cũng không có ngăn cản mà chỉ lằng lặng nhìn cậu ta rời đi.

Khi cửa vừa đóng lại, anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra xem qua, thấy điện thoại sập nguồn, anh hơi nhíu mày, đứng dậy lên lầu sạc điện thoại.

Sau khi Lam Hân về nhà, Kỳ Kỳ ngủ quên trên xe, cô ôm con gái về phòng, lúc đi ra, Trầm Giai Kỳ cũng đã trở lại.

Cô kể cho cô ấy những chuyện vừa trải qua.

Mộ Thanh ngồi nghe, vẫn tự trách bản thân, đều tại bà, không trông chừng tốt cho cháu gái, khiến Kỳ Kỳ vô cớ chịu khổ.

Lam Hân nhìn mẹ vẫn không vui, mỉm cười: “Mẹ, Kỳ Kỳ hiện tại đã không có việc gì, chuyện xảy ra hôm nay là ngoài ý muốn, hiện tại Đào Mộng Di đã bị bắt rồi rồi, bà ta làm rất nhiều chuyện trái pháp luật, có thể sẽ không thoát nỗi đâu.”

Lam Hân tuy nói như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng chua Xót.

Mộ Thanh gật đầu nói: “Lam Lam, bà ta xứng đáng, người còn sống thì nên thiện lương, không nên làm chuyện vô đạo đức, phải giống Lam Lam nhà chúng ta vậy, tốt bụng lại dịu dàng.”

Mộ Thanh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Lam Hân mỉm cười, không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play