Vừa rồi anh mạnh tay quá, tay động phải mảng sứ, rách một lớp da.
Anh liếc nhìn Lam Hân, xoay người vào văn phòng.
°A- giam đọc ỤG/ 7 ” Đào Mộng Di thấy Lục Hạo Thành rời đi, theo bản năng kêu một tiếng.
Nhưng Lục Hạo Thành chỉ để lại cho bà ta một bóng lưng lặng lễ.
Lam Hân muốn từ chối, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào vào lúc này.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành đã tiến vào văn phòng, dưới ánh mắt của Âu Cảnh Nghiêu., cô mới chậm rãi đi vào.
Lúc này, Đào Mộng Di không chặn Lam Hân lại, bà ta vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ này, chỉ sợ lại đắc tội Lam Hân.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn một nhà ba người Đào Mộng Di, giọng lạnh như băng: “Ba vị, đi thôi! Thang máy ở đối diện!”
Âu Cảnh Nghiêu lạnh lùng nói xong, liền tao nhã xoay người rời đi, quay trở lại công việc của mình.
Đào Mộng Di phẫn nộ giẫm chân, một nhà ba người không cam lòng rời đi.
Lam Hân tiến vào văn phòng, thấy Lục Hạo Thành đang ngồi trên sô pha, hơi ngửa đầu, vẻ mặt lạnh lùng, làm cho Lam Hân biết, anh lúc này vẫn còn tức giận.
Lại nhìn thoáng qua bàn tay đang đổ máu, cô khẽ cau mày, nhanh chóng tới ngăn tủ đựng thuốc mà Âu Cảnh Nghiêu đã nói.
Cô mang theo hộp thuốc, nhìn vết máu trên mặt đất, nhanh chóng mở hộp thuốc ra, chữa trị vết thương cho Lục Hạo Thành. Vừa nhìn thì phát hiện trên mu bàn tay bị cắt một vét thương dài, máu không ngừng tuôn ra.Tim Lam Hân đột nhiên co rút, rất nhanh. giúp anh cầm máu, xử lý miệng vét thương.
Trên tay lập tức có cảm giác đau nhói, Lục Hạo Thành khẽ cúi đầu nhìn Lam Hân đang nghiêm túc chữa trị vết thương. Nhìn thấy dáng vẻ thông minh và nghiêm túc của cô lúc này, lửa giận trong lòng anh đã biến mắt hơn phân nửa, vẻ lạnh lùng trong mắt rốt cuộc cũng mờ đi.
Anh mỉm cười, lẳng lặng nhìn cô.
Đang cúi đầu xử lý miệng vết thương, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến hơi thở nguy hiểm, nghĩ ánh mắt nóng cháy kia, khiến cô càng cúi đầu thấp hơn, cô biết, Lục Hạo Thành đang nhìn cô.
Ánh mắt anh quá nóng, khiến cô cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên.
Cô chỉ sợ sẽ có cảnh tượng xấu hổ, tim cũng đập nhanh hon, động tác trên tay không khống chế được mà nặng nề hon.
Lục Hạo Thành nhăn mặt, tay theo phản xạ rụt lại một chút.
Lam Hân đột nhiên hoàn hồn, cũng không dám ngắng đầu nhìn Lục Hạo Thành.
Động tác trên tay nhẹ nhàng hơn rất nhiều, máu trên vết thương cũng nhanh chóng được xử lý, sau đó dùng gạc sạch băng lại cho vết thương.
Cô mới ngẳng đầu lên, đột nhiên đụng phải đôi mắt đen và dịu dàng của anh, Lam Hân nhịn không được nói ra: “Lục Hạo Thành, anh bị ngốc sao? Đào Mộng Di nói tôi, anh nỗi giận cái gì?Miệng vết thương rất sâu, lát nữa đi bệnh viện xử lý một chút, cũng, đừng để lại sẹo.”
đột nhiên đụng phải đôi mắt đen và dịu dàng của anh Lam Hân đột nhiên mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Lòng bàn tay của anh, với nhiệt độ nóng bỏng, làn da anh chạm vào, có sức nóng như thiêu đốt, khiến cả người cô đột nhiên căng thẳng.
Lục Hạo Thành khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc hiếm có lúc này.
Anh nói thầm trong lòng: Đồ ngốc, anh vì em mà trở nên ngốc nghếch Lam Hân khẩn trương nuốt nước bọt, cắn mạnh môi dưới để bản thân tỉnh táo lại, cô mới lắp bắp nói: “Lục Hạo Thành, “Lam Lam, thât xin lỗi!” Lục Hạo Thành đột nhiên ngắt lời cô.
Nghe thế một tiếng thật xin lỗi, Lam Hân đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái.
Cô lây hết can đảm ngắng đầu nhìn Lục Hạo Thành, lúc này hai người đang ở rất gần, chỉ cần Lục Hạo Thành khẽ cúi đầu đã có thể chạm vào đôi môi mềm mại của cô.
Đột nhiên nhận ra điều này, Lam Hân muốn nhanh chóng cúi đầu xuống, nhưng động tác của Lục Hạo Thành nhanh hơn cô một bước, khiến cô không có cơ hội cúi đầu xuống nữa, chỉ có thể buộc lòng ngắng đầu nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lục Hạo Thành nhìn ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi và giằng co của cô, anh không khỏi khẽ mỉm cười.
” Lam Lam của tôi thật đáng yêu!” Anh buột miệng thốt lên lời cưng nựng.
Câu nói bất thình lình của anh khiến tâm trí Lam Hân chấn động ngay lập tức.
Trong lòng vẫn nghẹn một câu, thiếu chút nữa đã thốt ra.
Lam Hân khóe môi run nhè nhẹ: “Lục Hạo Thành, anh thật quá đáng, buông ra, buông tôi ra.”
Cô ở đây để chữa trị vết thương cho anh chứ không phải để anh chiếm tiện nghi.
Lục Hạo Thành chưa kịp nói xong, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
“Các người đang làm cái gì?” Một tiếng rống giận, khiến Lục Hạo Thành và Lam Hân đều biết người đến là ai.
Lam Hân khẽ nhắm mắt, sao máy tình huống như thế này lần nào cũng bị Cố phu nhân bắt gặp.
Lục Hạo Thành ánh mắt tức giận, nhưng không có buông Lam Hân, mà chỉ ghé mắt nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Lâm Mộng Nghỉ, phía sau bà còn có Cố An An.
“Bác gái Cố, sao bác lại tới đây?” Tên khốn Âu Cảnh Nghiêu giữ cửa thế nào vậy.
Nhưng thật sự đúng là Lục Hạo Thành đã đỗ oan cho Âu Cảnh Nghiêu, lúc này cậu ta còn ở trong nhà vệ sinh.
Bình thường trên tầng 25 không có ai dám vào, anh cũng không ngờ Lâm Mộng Nghi sẽ xuất hiện ở trong này.
Lâm Mộng Nghi ánh mắt lạnh lùng nhìn Lam Hân.
Lam Hân giãy dụa từ trong lòng Lục Hạo Thành đứng lên, cô vừa mới đứng vững, Lâm Mộng Nghi đã bất ngờ tát vào mặt Lam Hân Động tác của bà ta cực nhanh, Lam Hân và Lục Hạo Thành đều không kịp phản ứng.
‘h1 Ni ” Lam Hân nháy mắt cảm thấy choáng váng.
Không hiểu sao lần này cô lại muốn khóc.
Cô chớp mắt, ánh mắt đầy hơi nước, khuôn mặt yêu kiều và sang trọng của Lâm Mộng Nghi dần dần trở nên mơ hồ trong mắt cô.
ïI arn’Ifami)l amam. ” Lục Hạo Thành nhanh chóng từ trên sô pha đứng lên, che chở Lam Hân phía sau, Lam Hân cúi đầu, vẻ mặt đau xót.
Lục Hạo Thành dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Mộng Nghi: “Cố phu nhân, ai cho phép bà tới đây, đi ra ngoài!” Lục Hạo Thành nổi giận chỉ vào hướng cửa, tức giận khiến toàn thân anh run rẫy không kiềm chế được.
Lâm Mộng Nghỉ ngắn ra, ngây ngốc nhìn Lục Hạo Thành đang nổi điên lại dám nói chuyện kiểu đó với bà ta.
Cố An An nghe vậy liền tiến lên che chở Lâm Mộng Nghi, hiện tại cô ta cũng không gả cho Lục Hạo Thành, tự nhiên không cần phải … hướng về anh ta, ở trước mặt Lục Hạo Thành tỏ vẻ yếu đuối.
Hiện tại, bảo vệ tốt tốt cho mẹ, chính là bảo vệ tốt địa vị của cô ta.
Cô ta căm tức Lục Hạo Thành: “Giám đốc Lục, xin hãy nói chuyện lịch sự với mẹ tôi”
Ánh mắt lạnh như băng nhìn lại Cố An An, đáy mắt không chút ‘ nào che dấu sự chán ghét, Lục Hạo Thành găn từng chữ: “Cô cũng cút ra ngoài, đừng làm bản mắt tôi”
Anh cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến những gì người phụ nữ này đã làm.
Nếu không bởi vì sự tồn tại của cô ta, nếu không phải lòng dạ cô ta như rắn rét, anh đã sớm để Lam Lam nhận lại gia đình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT