Nghe tiếng bước chân của hai người phía sau, tâm trạng Lục Hạo Thành vô cùng nặng nề.

Nhạc Cần Hy này đúng là đồ âm hồn bát tán, khiến anh mất thêm một cơ hội trong đêm nay.

Anh muốn đưa Lam Lam trở về, nhưng Nhạc Cần Hy đã đến đây.

Một đường ra khỏi bệnh viện, Lục Hạo Thành không nói một lời, Nhạc Cần Hy ở cạnh Lam Hân, anh muốn mở lời cũng không có cơ hội.

Tới bãi đỗ xe, Lam Hân nhìn thấy Lục Hạo Thành nói: “Lục Hạo Thành, cảm ơn anh, đi đường cần thận!”

Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.

Lam Hân mỉm cười, xoay người lên xe Nhạc Cần Hy.

Nhạc Cần Hy lái xe nghênh ngang mang Lam Hân rời đi.

Lục Hạo Thành nhanh chóng lấy điện thoại, tìm ra địa chỉ nhà Lam Hân mà lần trước Mộc Tử Hoành đã gửi qua.

Anh mở điều hướng, xoay người lên xe, sau đó cũng lái xe đi.

Lam Hân mỏi mệt dựa vào ghé ngồi, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Mọi chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, quá đột ngột khiến cô không kịp chuẩn bị.

Nhạc Cần Hy ghé mắt nhìn qua, thấy cô trên mặt, thoáng thấy một nét buồn thoáng qua trên mặt cô, ánh mắt anh khẽ lóe lên.

“Lam Lam, vẫn không thoải mái sao?” Anh hỏi.

“Hiện tại tốt hơn nhiều rồi” Lam Hân nhắm mắt trả lời..

Nhạc Cần Hy lại nói: “Lam Lam, Khương Tịnh Hàm chỉ đã bị kích thích gì đó, mới có thể lầm chuyện đó với em, người phụ nữ này, quả thực quá điên cuồng.”

Lam Hân suy yếu cười, nói: “Đúng là điên rồ.” Khương Tịnh Hàm còn có thể làm những chuyện điên cuồng hơn chuyện này.

Cô hiểu rõ Khương Tịnh Hàm còn điên hơn thế này nhiều.

Nhạc Cần Hy liền dặn dò: “Em đó, về sau nhất định phải cẩn thận “

Lam Hân đột nhiên mở to mắt, cười lạnh nhìn Nhạc Cần Hy, nói: “Nhạc Cần Hy, còn có lần sau chắc?”

Lần này, cô ta ở trong bóng tối, cô mắt cảnh giác nên đã để cô ta thực hiện được.

Nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Nhạc Cần Hy cười rạng rỡ: “Lam Lam, không có lần thứ hai là tốt nhất, người toàn làm những chuyện quá đáng như cô ta, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.”

Lục Hạo Thành làm việc cũng đủ tàn nhẫn, trực tiếp tống cô ta vào đồn cảnh sát, chuyện này làm rất đúng, cô cũng cảm thấy chẳng oan uỗng gì cô ta cả.

Có gan gây chuyện, sẽ có gan gánh vác hậu quả.

Cho dù Lục Hạo Thành không làm như vậy, cô cũng sẽ làm vậy.

Không thể không nói, hai người đều có suy nghĩ giống nhau.

Lam Hân nghĩ nghĩ, nói: “Cần Hy, anh nói xem em có nên đê tiện thêm một chút, tối nay gọi điện thoại cho Đào Mộng Di, hiện tại bà ta là chó cùng rứt giậu, thử một lần xem có thể moi từ miệng bà ta nơi đó bà ta đụng trúng em không?”

“Đê tiện?” Nhạc Cần Hy lạnh lùng cười, “Lam Lam, muốn nói đê tiện, có ai đấu lại Đào Mộng Di đâu?”

Người đàn bà chanh chua đó, có mẹ như thế này thì con gái cũng như thế, gọi là con cái không được dạy dỗ, là lỗi của cha mẹ.Loại tính khí tiểu thư như Khương Tịnh Hàm, anh nhìn thấy đều chán ghét.

Lam Hân ôn hoà cười cười, “Cẩn Hy, anh đã nói như vậy, lúc về em sẽ gọi thử.” Chỉ cần có thể xác định vị trí bị đâm, như vậy, những thắc mắc trong lòng cô,cũng có thể sáng tỏ.

Nhưng mà……

Lam Hân cảm thấy trong lòng chua xót, cô không hy vọng là điều cô nghĩ, kết quả như vậy quá mức nặng nè.

“Được” Nhạc Cẩn Hy đồng ý với cách làm này, “Lam Lam, sợ em không đủ dũng cảm, lát nữa anh ở cạnh em.”

FH3 ha 8, ” Lam Hân bát đắc dĩ cười “Nhạc Cần Hy, anh nghĩ rằng em vẫn là Lam Hân của bảy năm trước sao?”

“Anh biết, em đã trở nên kiên cường hơn.” Nhạc Cẩn Hy mặt mày hớn hở, nhìn đến cô như vậy, anh cũng an tâm.

Lúc cô trở về, sẽ tự mình tìm ra nguyên nhân, sau đó, sau Lam Hân đột nhiên do dự, chẳng lẽ cô bị chó điên cắn một miếng, còn muốn cắn ngược lại sao?

Đào Mộng Di nói cũng không sai, mặc kệ trước đó bà ta đã làm gì sai, cô vẫn được nhà họ Khương nuôi dưỡng.

Nếu nghĩ đi nghĩ lại, năm đó, bà ta đâm trúng cô, không mang cô đi, mà để cô ở chỗ cũ, chờ người nhà đi tìm, ít nhất như vậy, cha mẹ cô sẽ không phải chịu nỗi đau mắt con, mà cô, cũng sẽ không có cuộc gặp gỡ lận đận như vậy.

Lam Hân cười từ đáy lòng, lật đi lật lại, đều là lòng người gây ra.

Muốn nói giò phút này trong lòng không có hận, ngay cả chính cô cũng không tin, giờ khắc này đau lòng, làm cho cô biết, nỗi hận vẫn tồn tại.

Suốt một đường trở về, Lam Hân nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cũng không mở miệng nói chuyện tiếp.

Mà xe của Lục Hạo Thành không nhanh không chậm đi theo phía sau bọn họ.

Trong xe chỉ có một mình anh, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm trở nên khát máu và tàn nhẫn.

Lam Hân xuống xe, Nhạc Cần Hy đưa cô vào.

Lục Hạo Thành đậu xe cách đó không xa, nhìn về phía nhà Lam Hân, đèn đuốc sáng trưng.

Đây là nhà hiện tại của Lam Lam sao?

Căn nhà hiện tại có rất nhiều người, nhìn vào từ bên ngoài, đều cảm thấy rất hạnh phúc ấm áp.

Đối với chuyện của Lam Lam, trong lòng anh rất áy náy, lại rất cảm kích, biết ơn, tất cả vẫn còn cơ hội để bù đắp.

Lục Hạo Thành có thể nhìn theo bóng dáng từ cửa số thấy được một nhà hạnh phúc.

Anh hơi chua sót, Lam Lam và anh, đều là khát khao một mái ấm.

Lục Hạo Thành, đừng lo lắng, sau này mày cũng sẽ có.

Lục Hạo Thành thầm nói, Lam Lam không bài xích anh, anh còn có cơ hội.

“Chú, chúng ta có phải đã từng gặp nhau chưa?” Một giọng nói ngọt ngào lanh lảnh truyền vào tai Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành đột nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ đang cười với anh, con gái anh, Lam Tử Kỳ.

Đôi mắt lạnh như băng của Lục Hạo Thành lập tức dịu đi: “Đã gặp qua!” Giọng nói nhàn nhạt của anh ta hơi trầm xuống, nhưng lại có một tia kích động khó tả.

Vào một đêm yên tĩnh như vậy, để anh may mắn tình cờ gặp được con gái, đêm nay trở về cũng có thể ngủ yên giấc.

Lam Tử Kỳ nở nụ cười ngọt ngào, lúc ra ngoài mua đồ, vừa trên đường về nhà, liền thấy chú đang ngồi trong xe, ánh mắt sỉ mê không chớp mắt nhìn vào trong nhà cô bé.

Ánh mắt tịch mịch cô độc làm cho người ta nhìn thấy đau lòng, cô bé vốn định không để ý mà về nhà luôn, nhưng có thể cảm thấy mặt anh rất quen.

Tử Kỳ nở nụ cười ngọt ngào “Chú, cháu nhớ rõ chú làm ở công ty của mẹ, nhưng mà, chúng ta có phải có chút giống nhau không?”

Cô bé vốn học mỹ thuật tạo hình, hơn nữa si mê tạo hình nhân vật, hình dáng nhân vật đối với nhóc mà nói, nếu muốn vẽ một bức tranh hoàn hảo, phải khắc sâu vào tâm hồn mới có thể vẽ nên phong thái một cách sinh động.

Lục Hạo Thành không ngờ tâm tư Kỳ Kỳ lại tỉnh tế như vậy, Nhiên Nhiên cũng đã nhìn ra, hơn nữa cũng hỏi anh vấn đề tương tự.

” Kỳ Kỳ, chúng ta rất giống nhau, nhưng đã muộn như vậy, cháu còn đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về nhà?” Kỳ Kỳ rất xinh đẹp, nếu mặc váy công chúa, nhất định xinh đẹp giống Lam Lam hồi bé.

“AI” Lam Tử Kỳ nâng đống gia vị trong tay lên: “Chú, cháu đi ra ngoài mua đồ gia vị, Nhà cháu mới chuyển đến đây không lâu nên không mua nhiều đồ, tiện thể cháu chạy việc vặt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play