Bà chậm rãi thu lại ánh mắt, ánh mắt tràn ngập sát khí, lần này anh không chết thì vẫn còn có lần sau.

Ánh mắt Lục Ân Tư có chút phức tạp nhìn, thấy mẹ, ngữ khí ương ngạnh nói:”Mẹ, chính là Giang Thị này là của anh ta, nên chúng ta phải đối tốt với anh ta, sao lúc nào gặp anh cả thì mẹ đều phải tranh cãi như vậy.” Tần Ninh Trân trừng mắt nhìn con gái, vẻ mặt giận dữ, lạnh lùng nói:”Đi ngủ đi, một đứa trẻ như con biết làm gì?” “Đáng ghét, con không còn là đứa trẻ rồi, còn cố tình nói con vẫn còn là một đứa trẻ.”Lục Ân Tư nói xong, Xoay người đi, vẻ mặt kìm nén cơn túc đi về phòng.

Lục Hạo Khải muốn nói, nhưng lại bị Tần Ninh Trân ngăn lại.

“Tiểu Khải, đi ngủ đi, có chuyện gì, ngày mai chúng ta đến công ty nói chuyện.” Lục Hạo Khải gật đầu, đi đến phòng của mình.

Qua truyen.one đọc nhé khách Ánh mắt của Tần Ninh Trần khinh thường nhìn qua cửa thư phòng, cái lão già mãi không chết này, lại đang nghĩ đến người phụ nữ ki, nhưng có điều là bà ta sẽ vĩnh viễn không quay lại nữa.

Bà cười làm lộ ra vẻ nguy hiểm tàn ác, Lục Hạo thành đúng là một lợi thế tốt/ Người đàn bà ngu xuẩn Hứa Mộ Tranh, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu.

Bà vặn vặn thắt lưng, rồi đi đến phòng của mình.

Lam Hân mệt mỏi cả một ngày trời, lúc tám giờ, đúng giờ tỉnh dậy.

Mà lúc này điện thoại ở đầu giường kêu lên.

Lam Hân khẽ cười, thuận tiện nghe điện thoại.

“Mẹ, con là tiểu Tuấn.”Điện thoại đầu bên kia truyền tới một giọng nói trẻ con.

Lam Hân cười hạnh phúc nói:”Tiểu Tuấn, sớm như này đã gọi điện cho mẹ, có chuyện gìà?”

“Mẹ, bà nói chúng ta sẽ chuyển đến thành phố Giang sống, sao đôt nhiên vậy ạ” Lam Hân mím môi, không biết nên nói thế nào với con:”Tiểu Tuấn, mẹ làm việc ở công ty, hơn nữa điều kiện ở thành phố Giang này không tồi, ba anh em các con đến đây học cũng có được môi trường giáo dục tốt.” “Mẹ, con ôn trọng quyết định của mẹ, Kỳ Kỳ cũng rất vui, Nhiên Nhiên hôm qua quay thử thành công rồi, hôm nay có hoạt động, sớm được mẹ Cần Nghiên đưa đi rồi.” Lam Hân vừa nghe thấy trong lòng hạnh phúc cười.

Nhiên Nhiên thích diễn xuất, cô cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ đành để cậu đi.

Lam Hân bỗng nhiên cần thận hỏi:”Tiểu Tuấn bà nội đâu? Tâm trạng của bà như thế nào?”Cô biết mẹ không muốn quay về thành phố Giang này,vừa nhắc tới thành phố Giang, sắc mặt của bà đều biến đổi rõ.

“Mẹ, bà nội không sao, bà cũng rất vui, nói là chỉ cần ở cùng chúng ta, ở đâu cũng rất vui.” Lam Hân nghe được, yên tâm hơn rất nhiều, chỉ cần mẹ đồng ý quay về là tốt rồi.

“Mẹ, mẹ phải chuẩn bị đi làm, vậy con tắt máy trước đây.” “Được, tiểu Tuấn mẹ sẽ nhanh chóng mua nhà, rồi đón mọi người qua đây.” Lam Hân nói xong, tắt điện thoại, tâm trạng cũng tốt Đọc full tại truyen one/ hơn.

Cô nhanh chóng xuống giường chuẩn bị đi làm.

Mà ở thành phố Phàn.

Phòng trọ mà Lam Hân ở.

Trong phòng, có một cô bé, mở to mắt, lông mi uốn dài, đặc biệt xinh đẹp như cánh điệp.

Cô bé có khuôn mặt giống với Lam Tử Tuấn, nhưng do là nữ, cô bé lại có phần đáng yêu hon.

Nhưng lúc này cô bé lại rất không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mát thương tâm nhìn anh trai.

Giọng nói của cô uyên nhu, nén giận nói: “Anh à, anh lại tắt điện thoại rồi, lại không cho em với mẹ nói chuyện, em rất nhớ mẹ, anh lại như này, lần nào cũng chỉ nghĩ đến mình thôi.” Lông mi đậm kia cùng ánh mắt sâu thẳm ấy thật đẹp, trong suốt như nước.

Lam Tử Tuấn nhìn thấy, nước mắt của em gái có uy lực thật lớn, giống như một quả bom nổ chậm trong lòng cậu, khiến cho cậu như tan nát cõi lòng, Kỳ Kỳ chính là tiểu công chúa chúa nhà họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play