Lục Hạo Thành nhìn theo ánh mắt của cô, cũng nhìn ra Trầm Giai Kỳ đang bận rộn trước mặt tiền cửa hàng, anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“AI” Lục Hạo Thành nhanh chóng nhìn về phía Lam Hân: “Lam Lam, em nói để cho tôi tới làm cu li, là để tôi tới quét tước dọn vệ sinh sao?”

Loại chuyện này anh cũng không rành Lam Hân cười ranh mãnh gật đầu, “Lục Hạo Thành, không phải anh nói chúng ta là bạn bè sao?”

na ng… ” Lục Hạo Thành nhếch miệng cười, “Lam Lam, nhưng chuyện này……

Lam Hân ngắt lời anh, nghiêm nghị nói: “Lục Hạo Thành, hôm nay anh không nên nhất quyết đòi đi cùng tôi. Hôm nay chuyện tôi phải làm chính là giúp Giai Kỳ quét tước dọn vệ sinh, anh cũng biết Giai Kỳ hiện tại đang có bầu, bên người lại không có bạn bè, chúng ta không giúp cô ấy, một mình tự làm sẽ rất vất vả.Hôm nay Giai Kỳ mua mấy cái tủ bằng thép không gỉ, tuy tất cả đều mới nhưng vẫn phải lau chùi.”

Lục Hạo Thành nghe câu chúng ta là bạn bè, liền không còn lời nào để nói.

Đáy lòng kích động, cho dù bắt anh làm việc vất vả hơn, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Hơn nữa, từ bạn bè thành người yêu, từ người yêu thành vợ, từng chút một, thật ra cũng không tệ.

Ít nhất, Lam Lam không ngăn cản anh tới gần là tốt rồi.

“Đi thôi” Anh nói xong, trực tiếp đi tới của hàng của Trầm Giai Kỳ.

Lam Hân nhìn theo bóng lưng anh, mỉm cười.

Lục Hạo Thành cũng có mặt đáng yêu.

Cô đi theo anh và chậm rãi bước tới.

Điều mà Lam Hân không biết chính là, Lục Hạo Thành sẽ chỉ thể hiện một mặt dịu dàng như vậy trước mặt cô.

Mối quan hệ sau vài ngày dường như đã trở lại như cũ.

Khi Lục Hạo Thành nhìn thấy Trầm Giai Kỳ, đột nhiên nghĩ đến chuyện Cố Ức Lâm tới tìm mình tối hôm qua.

Anh khẽ thở dài trong lòng, Ức Lâm vẫn không thẻ thoát ra khỏi tầm kiểm soát của bác gái Cố, cậu ta cũng không thể bảo vệ Trầm Giai Kỳ.

Đó là lý do tại sao anh không nói với Ức Lâm về chuyện của Trầm Giai Kỳ.

“Giai Kỳ.” Lam Hân gọi.

Trầm Giai Kỳ đang bận rộn quét tước vệ sinh, nghe được tiếng Lam Hân nhanh chóng ngắng đầu nhìn lên.

Đột nhiên nhìn thấy Lục Hạo Thành đi phía trước, cô hơi sửng sốt.

“Lam Lam, giám đốc Lục, sao mọi người lại đến đây?” Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là Lục Hạo Thành cũng sẽ đến.

Cô có chút lo lắng, sợ rằng Lục Hạo Thành sẽ nói cho Cố Ức Lâm.

Lam Hân mỉm cười đi vào và nói “Giai Kỳ, tôi dẫn theo một cu li lại đây, giúp chúng ta cùng nhau làm việc”

NẠI Si Vé ” Trầm Giai Kỳ đột nhiên nhìn Lục Hạo Thành, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Ở thành phố Giang, ai dám coi quý ông Lục Hạo Thành là cu li chứ?

Lục Hạo Thành thản nhiên nhìn Trầm Giai Kỳ đang kinh ngạc “Trầm tiểu thư, tôi không thể sao?”

tha Hai. ” Trầm Giai Kỳ ha hả cười, ngay cả tươi cười cũng khó khăn.

Cô muốn nói đồng ý, nhưng cũng sợ tổng giám đốc sẽ tức giận.

Như vậy, lại càng khó xử!

Thời gian cô và Ức Lâm ở bên nhau không ngắn, cô cũng đã từng nghe nói đến Lục Hạo Thành là người làm việc mạnh mẽ dứt khoát.

Nghe nói tính cách anh vẫn không thay đổi, nhưng thấy qua vài lần, cũng cảm giác không có khủng bố như trong lời đồn.

“Giai Kỳ, cậu không cần cảm thấy khó xử, người như anh ta, phải để anh ta trải nghiệm cuộc sống một chút.” Lam Hân vừa đeo tạp dề vừa nói.

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân cười: “Lam Lam nói đúng.”

Lam Hân ấy tạp dề màu đỏ đưa cho anh: “Lục Hạo Thành, đeo tạp này lên để không làm vấy bẩn quần áo đắt tiền của anh.”

Lục Hạo Thành vừa thấy chiếc tạp dề hoa màu đỏ, anh chần chừ không muốn mang.

Nhưng nhìn qua Lam Hân, thấy cái cô đeo và của mình giống nhau như đúc, anh mỉm cười, cũng buộc tạp dề lên.

Trầm Giai Kỳ vừa thấy, nhịn không được cười cười, một người đàn ông cao mét tám, đeo tạp dề này, đúng là có chút nhỏ, nhìn khá buồn cười.

Lục Hạo Thành nhìn mấy thứ linh tinh trong tiệm hỏi: “Trầm tiểu thư, cô xếp mấy cái tủ này thế nào?”

Trầm Giai Kỳ cười nói: “Giám đốc Lục, toàn bộ để sát tường là ổn rồi.”

Hôm nay một mình cô ấy dọn dẹp cả ngày, nếu không có dọn dẹp xong, có thể còn trì hoãn thêm ba bốn ngày.

Nhưng giờ có Lam Lam cùng Lục Hạo Thành đến đây, sẽ không mắt nhiều thời gian như vậy nữa.

Lam Hân đi đến cạnh Lục Hạo Thành liếc nhìn tủ đang dọn dẹp bên cạnh, nói: “Lục Hạo Thành, tôi và anh cùng nâng.”

Lục Hạo Thành nghe vậy thì nhíu mày, liếc nhìn đôi tay non mịn của cô, lắc đầu nói: “Lam Lam, em làm việc nhẹ đi, một mình tôi làm được.”

Lục Hạo Thành vừa nói vừa bắt đầu khởi động tay chân, anh không thể chịu được chuyện tay cô có thể bị thương.

Anh đặt tất cả các tủ theo các vị trí mà Trầm Giai Kỳ đã nói.

Lam Hân từ bên cạnh quan sát, anh có sức khỏe, gọi anh đến là đúng rồi.

Hơn nữa đáy lòng anh đang có lửa giận, phân tán lực chú ý, trong lòng cũng thoải mái một chút.

Thấy anh dọn một cái tủ inox lớn hơn, cô cũng sẽ đi tới giúp.

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân cười dịu dàng.

Lam Hân cũng đáp lại anh nụ cười nhạt nhẽo.

Trầm Giai Kỳ nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Lục Hạo Thành, cô là người từng trải, Lục Hạo Thành thích Lam Lam.

Lam Lam lại là người không suy nghĩ đến phương diện tình yêu, cho dù Nhạc Cần Hy tình ý nồng đậm, cô vẫn cảm nhận theo hướng tình bạn và tình thân.

Cô gái nhỏ này, ở phương diện tình cảm, hẳn là không có chút kinh nghiệm nào.

Bận rộn tới bảy giờ tối, ba người mới hoàn thành xong mọi việc.

Mà Lục Hạo Thành, trong lúc làm việc, anh không tự gây áp lực cho chính mình, đã nhiều ngày rồi, anh chưa được thoải mái như vậy.

“Tốt lắm, hoàn thành xuất sắc.” Lam Hân vỗ vỗ tay nói.

Lục Hạo Thành khẽ nhếch khóe môi, đôi môi mỏng phác ra một đường cong hoàn mỹ, nụ cười mê người.

Anh hỏi: “Lam Lam, mệt không?”

“Mệt hay đổ mồ hôi cũng không thành vấn đề, buổi tối ngủ sẽ ngon hơn.” Cô có thể thấy anh rất vui vẻ trong mấy giờ này.

Đây cũng là cách xoa dịu tâm trạng của cô, khi tâm trạng không tốt, cô có rất nhiều cách để xoa dịu.

“Lục Hạo Thành, thế nào? Anh thấy khá hơn chưa?”

Nghe được lời của cô, Lục Hạo Thành hơi ngạc nhiên, thì ra cô đã nhìn ra.

“Lam Lam, đói bụng!” Giọng nói trầm và từ tính, với sự dịu dàng không thể kiểm soát.

Lam Hân cởi tạp dề nói: “Đói bụng thì đi ăn cơm thôi”

Trầm Giai Kỳ nhìn Lam Hân, hỏi: “Lam Lam, Tiểu Tuần cùng Kỳ Kỳ phải làm sao?”

Lam Hân cười đắc ý: “Giai Kỳ, cậu yên tâm, trong tủ lạnh có bánh chẻo, Tiểu Tuấn sẽ làm Kỳ Kỳ ăn, Khi chúng ta trở về, chúng ta có thể mang cho chúng chút đồ ăn khuya là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play