Lam Hân có chút áy náy nhìn anh: “Cần Hi, em vốn dĩ là qua đây để xử lí việc của công ty, chị không thể làm mắt thời gian của em.” Cần Hi vừa nghe, không nhịn được liền gõ một cái lên trán cô: “Nha đầu ngốc, thật sự là muốn ăn đánh, nói những lời khách khí thế này, không phải cuối tuần em cũng được nghỉ sao? Ở một mình thì nhàm chán lắm, có chị ở cùng, ngược lại ngày đấy em sẽ rất vui vẻ.” “Đau” Mặc dù một chút cũng không đau, nhưng mà Lam Hân vẫn kêu đau một tiếng, cái bộ dạng xinh đẹp đáng yêu đó thật khiến cho người ta thương tiếc.

“Ha Ha…” Cần Hi cười nhẹ.

“Chị đó, thật là… ” Cần Hi rất vui, giọng nói rất thoải mái, sảng khoái, anh nhìn, đã tới bên dưới chỗ ở của cô rồi.

Ánh mắt của anh trìu mến, không nỡ rời, trong lòng anh thầm trách con đường này sao quá ngắn.

Anh cười ấm áp nhìn Lam Hân nói:”Lam Lam, ngày mai vẫn phải đi làm, mau về nghỉ ngơi đi.” “Ừ Cần Hi, em cũng mau về nghỉ ngơi đi.” Lam Hân có chút không muốn đi.

Muộn thế này rồi còn làm phiền anh ấy, không cho anh đến, anh cũng không am tân, nhất định phải đến.

“Được rồi, em biết rồi, mau đi lên đi!”giọng nói ấm áp, vẫn là con người ấm áp nồng ấm áy.

Lam Hân tạm biệt, liền đi lên phòng trên lầu.

Cần Hi nhìn theo bóng dáng của cô, chỉ khi thấy đèn tầng năm sáng rồi, anh mới yên tâm rời đi.

Tâm trạng của anh rất tốt, ánh mắt cười, vui đến mức không thốt nên lời, nụ cười ấy giống ánh nắng mùa hạ làm lay động lòng người vậy.

Lam Hân về đến nhà, tắm rửa xong, rất là mệt, liền lên giường đi ngủ luôn.

Tại nhà của Lục Gia, là biệt thự cạnh bờ sông có phong cảnh đẹp nhất.

Cùng Có Gia sắp xếp, hai nhà ngồi trong hoa viên, có thể thể cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm.

Âu Cảnh Nghiêu dừng xe lại.

Lục Hạo Thành mở cửa xe ra, nhìn Mộc Tử Hành lạnh lùng nói:”Tử Hành, tiếp tục điều tra thân phận của Lam Hân, còn người đàn ông xuất hiện tối nay nữa, nhớ Kĩ, việc này chỉ có ba người chúng ta biết, một chút cũng không được tiết lộ.” Nhìn thấy Lục Hạo Thành hết sức nghiêm túc, sắc mặt của Mộc Tử Hành cũng nghiêm trọng gật gật đầu, nhiều năm như vậy rồi, Hạo Thành mới để ý đến một người con gái, anh chắc chắn tin rằng cảm giác của mình là đúng.

Lục Hạo Thành lúc này mới đi vào biệt thự xa hoa ấy, nhìn thấy đèn trong nhà còn sáng, khuôn mặt anh lạnh như băng tiến vào.

Anh mở cửa bước vào, căn nhà được trang trí theo phong cách châu Âu, xa hoa mà lịch sự tao nhã.

Anh đang ở trước đồi dép.

Người hầu Vương Ma nhìn thấy anh cười nhẹ qua đón tiếp.

“Đại thiếu gia, cậu về rồi?” “Ù” Lục Hạo thành gật gật đầu.

Vương ma lại tiếp tục nói:”Đại thiếu gia, chủ tịch cùng phu nhân ở trên tầng hai, đại tiểu thư và nhị thiếu gia đều ở đó.” “Được, tôi biết rồi.” Ngữ khí của Lục Hạo Thành với Vương ma rất nhẹ nhàng.

Anh nhìn thoáng qua trên tầng hai, ánh mắt thâm thúy xet qua một tia hắc ám.

Anh bước lên tầng hai.

Mấy ngươi trên tầng nói chuyện vui vẻ, Lục Hạo Thành vừa lên tầng liền nghe thấy, trong lòng anh có chút đau xót, nếu mẹ còn ở đây thì đây là nơi cho anh cảm giác ấm áp.

Mà giờ phút này đây trong lòng anh đau xót vô cùng.

Vừa bước đến sảnh tầng hai, chợt nghe thấy giọng nói: “Ya, đại thiếu gia về rồi.” Giọng nói nững nịu của mẹ Tần gọi Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nhìn thấy bà, lạnh lùng nói: “Làm sao? Lục phu nhân thấy tôi bình an trở về, rất ngạc nhiên sao?” Tần Ninh Trân nghe thấy trong lòng có hơi sửng sốt, ngạc nhiên thấy rõ.

Gương mặt của ba người còn lại cũng tối sầm lại Lục Dật Kha, ba của Lục Hạo Thành, mặc một bộ quần áo xám thoải mái ở nhà, ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Hạo Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play