Cố An An hỏi: “Tịnh Hàm, vậy trên người cô ta có đặc điểm gì không?”
Khương Tịnh Hàm lạnh lùng cười: “Không nhớ rõ, mẹ tôi chưa bao giờ chụp ảnh cho chị ta, ảnh gia đình chúng tôi cũng không có mặt, ở nhà của chúng tôi, chị ta cũng chỉ là người dọn dẹp phòng.
Hơn nữa, lên tới đại học, mẹ tôi đã cắt chu cấp học phí, hy vọng chị ta có thể nhìn ra được, nhà chúng tôi không hoan nghênh đứa con này, hy vọng chị ta tự rời đi.
Nhưng người ta da mặt dày, đuổi thế nào cũng không đi.Lên đại học, chị ta ở lại trường, vừa học vừa làm, thành tích tốt như cũ, cũng rất ít trở về, tôi cũng không biết trên người chị ta có đặc điểm gì, nhưng chị ta bị dị ứng với nước ép xoài. “
“Nhưng chị ta bị dị ứng với nước ép xoài”, những lời này, làm cho đồng tử của Cố An An đồng co rụt kịch liệt.Người cũng không khống chế được lui về sau mấy bước.
“Cho nên, ngày đó, cô có ý để Viên Viên mang nước ép xoài đến cho Khương Lam Hân.” Cố An An có chút run rầy.
Cô nhớ rõ, mẹ từng nói qua, Cố Ức Lam cũng dị ứng với nước ép xoài, nhà cô cũng chưa bao giờ ăn xoài cũng bởi vì mọi chuyện liên quan đến Cố Ức Lam đều được gia đình họ Cố giấu kỹ, chỉ sợ một lần lại đem vết thương Xé ra.
“Đúng!” Khương Tịnh Hàm thoải mái thừa nhận, bởi vì cô ta chắc chắc Cố An An sẽ không đem chuyện này nói cho người khác, Cố An An là người rất thủ đoạn, cô ta cũng hiểu rõ.
Móng tay xinh đẹp Cố An An dùng ấn mạnh vào lòng bàn tay, thắm ra một tia vết máu.
Chẳng lẽ, Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành đều cố tình làm cho cô ta xem thôi sao?
Buổi sáng hôm đó, cô ta giả vờ như đang ngủ, chẳng lẽ không lừa được Lục Hạo Thành sao?
“Cố An An, cô sao vậy? Nhìn có vẻ không được thoải mái, cô xem cô, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, không phải bị ốm chứ?” Khương Tịnh Hàm vòng tay ôm ngực đôi mắt to xinh đẹp nhìn đồng bọn mới với vẻ nghỉ ngờ.
Cố An An không phải là con ruột nhà họ Cố, chuyện này không phải là bí mật.Dù sao lúc năm sáu tuổi cô ta mới được mang đến gia đình họ.
Cố An An lắc đầu, rất nhanh ổn định lại cảm xúc, cố nặn ra một nụ cười: “Tịnh Hàm, tôi không sao, cô không cần lo lắng!”
Xời! Ai lo lắng cho cô? Khương Tịnh Hàm nói thầm trong lòng.Trong mối quan hệ của họ, chỉ có lợi dụng, nào có cái gì là thân tình thật lòng.Hôm nay là bạn bè, ngày mai đã là kẻ thù, có thể xảy ra mỗi ngày.Cô ta sớm đã sống như thế, huống chi đối phương lại là Cố An An, lại càng không đáng để quan tâm.
Cố An An đột nhiên cười gượng gạo nói: “Tịnh Hàm, tôi giúp cô, chỉ cần Lam Hân bị dị ứng với xoài, thì nhất định là Khương Lam Hân, đến lúc đó chúng ta nghĩ biện pháp ép cô ta thừa nhận.
Cô ta vong ân phụ nghĩa, không quan tâm ơn dưỡng dục, chúng ta có rất nhiều biện pháp ép cô ta thừa nhận mình chính là Khương Lam Hân, còn có chuyện sống chết của vị hôn phu, cô ta còn có con ngoài giá thú.”
Khương Tịnh Hàm cười nói: “Cô đồng ý trợ giúp tôi?”
“Đúng!” Cố An An cười cười, cô ta cũng có điều muốn chứng minh.
“Lý do hoặc là điều kiện, Cố An An, tôi biết cô sẽ không dễ dàng trợ giúp như vậy, tôi cũng không muốn làm cái gì, chỉ muốn biết chị ta có phải Khương Lam Hân hay không?Dù sao này Lam Hân hiện tại rất xuất sắc, mà Khương Lam Hân lại người tôi đạp dưới chân từ nhỏ, không cho phép chị ta đạp lên đầu tôi, muốn làm gì thì làm.
Nếu chị ta thật sự là đứa con gái mồ côi Khương Lam Hân, tôi đây nhát định phải dùng hết các loại thủ đoạn, đá chị ta khỏi vị trí hiện tại.” Mỗi cậu Khương Tịnh Hàm thốt lên đều ngập tràn ghen tị.
Cố An An cười lạnh: “Được rồi! Tịnh Hàm, tôi không có điều kiện gì, chỉ có lý do, bởi vì cô ta cướp mắt anh Hạo Thành, tôi cũng không cho cô ta có ngày tháng tốt đẹp, chúng ta cùng nhau đối phó với ả.”
Khương Tịnh Hàm ánh mắt kì quái nhìn thấy Cố An An, có chút không tin lời cô ta.
Đáng để cô ta làm như vậy sao?
Tuy nhiên, sẽ khó kiểm soát tình hình nếu một mình thực hiện, có sự tham gia của Cố An An mọi việc sẽ thuận lợi hơn.
“Được rồi! Từ bây giờ, chúng ta sẽ là châu chấu trên một sợi dây. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô cũng đừng cố chạy trồn một mình.” Khương Tịnh Hàm cười cười, về sau xảy ra chuyện gì, có Cố An An cùng nhau gánh vác, tốt hơn là tự mình chịu trách nhiệm.
“Yên tâm đi, chỉ cần cô không nói, tôi không nói, làm sao có thể xảy ra chuyện chứ?” Cố An An lạnh lùng cười, càng lưu luyến càng dễ hỏng việc, càng là ương ngạnh càng tốt.
Mấy năm nay, cô ta đã nhìn Lục Hạo Thành đi con đường như vậy.
Anh đã trải qua quá nhiều chuyện, lần mò nhiều năm, trở thành người đàn ông cả thế giới phải chú ý, cô ta cũng giống như vậy, chỉ cần cô ta vẫn tiểu thư duy nhất nhà họ Cố, sẽ không có người nào có thể uy hiếp đến cuộc sống giàu có hiện tại của cô ta.
“Được! Mau trở về thôi, chờ chút nữa quản lý của chúng ta sẽ nổi điên mát.” Khương Tịnh Hàm có chút tức giận, quản lý cũng không thích cô ta, chỉ sợ hết thời gian thử việc ba tháng, cô ta phải cuốn gói rời đi.
“Được!” Cố An An cười cười, hai người cười nói qua trở lại.
Mà sau khi họ rời đi, Lam Hân ngồi trên cầu thang nghỉ ngơi, mới hơi nhúc nhích.
Cô bắm máy để lưu đoạn ghi âm.
Cô đi làm một ngày, lúc không có việc gì, thì thích đến đây hít thở, nơi này bình thường không có người đến, lúc cô ở một mình, có thẻ thả lỏng cảm xúc không lo bị ai nhìn thấy.
Không nghĩ tới sẽ nghe được cuộc trò chuyện của Cố An An và Khương Tịnh Hàm.
Cô không thể tin được, người còn sóng, có thể ác độc như vậy, đặc biệt là Khương Tịnh Hàm, người luôn lầy cớ bắt nạt cô làm niềm vui.
Một người, phải trả bao nhiêu cái giá mới thấu hiểu được nỗi khổ của cuộc đời.
Cô lạnh lùng cười, với Khương Tịnh Hàm từ nhỏ mười ngón không chạm nước, sống cuộc sống như một vị đại tiểu thư bình thường, vô ưu vô lo, sao có thể biết cuộc sống này khắc nghiệt thế nào chứ?
Khi đó không phải là cô chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà họ Khương, dù sao gia đình họ cũng không chào đón cô, cô có thể cảm nhận được.Nhưng mà sống cùng một mái hiên mười mấy năm, cô cũng muốn thông qua sự nỗ lực của bản thân mà được Nhà họ Khương chấp nhận.
Hiện tại nghĩ lại, mặc dù cô cảm thấy mọi việc mình làm đều rất nực cười, nhưng cũng chính bởi vì Nhà họ Khương dùng đủ loại áp bức, mới khiến cho cô liều mạng cố gắng.
Hệ quả này của cô, cũng chính là thứ bản thân cô mong muốn.Cô không phải là hoa trong nhà kính, chịu được mưa gió.
Lam Hân chua sót cười, đứng dậy, bình tĩnh, thong thả bước về phòng làm việc.
Đã đến giờ tan tầm, cô cũng phải thu dọn một chút.
Về phần Cố An An cùng Khương Tịnh Hàm bắt tay nhau, cô không sợ.
Có bao nhiêu âm mưu quỷ kế, các người cứ việc ra tay, mấy năm nay, cô đối mặt với âm mưu hãm hại còn ít sao?
Lam Hân vừa bước ra khỏi văn phòng, liền nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu đang tiến lại gần.
ngôn tình ngượcAnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đặt may riêng và quần tây đen. Cách phối đồ đơn giản và cổ điển khiến anh chàng trông thực sự ấm áp và bảnh bao.
“Lam Hân, chuẩn bị tan ca sao?” Âu Cảnh Nghiêu ta cười dịu dàng hỏi.
“Đúng! Hết giờ rồi.” Lam Hân cười nói, khi ở cạnh chàng trai này, cô luôn có cảm giác như ở bên một người anh trai.