Thầy cũng đang kiểm tra rồi, mong rằng sẽ có tin tức trong vài ngày tới.

Cậu cũng điều tra cả mẹ mình nữa, tại sao chứ?

Lục Hạo Thành chợt ngắn người nhìn Lam Tử Tuấn.

Lưu manh giả danh tri thức ư2 “Tiểu Tuấn, cháu có chắc là mắt cháu không có vấn đề gì không?” Anh hỏi.

Lam Tử Tuấn cười nói: “Chú Lục, mắt cháu vẫn còn tốt chán!”

Lục Hạo Thành nghe xong liền rơi vào thất vọng.

Anh bỗng thấy cậu con trai của mình thật khó hiểu.

Anh có thể không quan tâm người khác có vừa lòng hay không, nhưng chắc chắn phải làm con trai và người phụ nữ của anh hài lòng, như vậy thì anh mới xứng là một người cha, người chồng tốt!

“Anh à, nếu chú Lục có làm gì mẹ thì sao mẹ còn yên ổn ở đây chứ, chắc tại anh lo lắng cho mẹ quá nên mới nghĩ vậy thôi, chứ chú Lục cũng là người tốt mà.”

Lam Tử Nhiên đứng bên cạnh cười nói.

Lam Tử Tuấn ngoảnh lại, lạnh lùng liếc nhìn em trai.

Lam Tử Nhiên vẫn thản nhiên, những gì cậu nói đều là sự thật nên vẫn rất bình tĩnh đối mặt với anh trai.

Lục Hạo Thành rất cảm kích trước hành động của Nhiên Nhiên, vẫn là Nhiên Nhiên gần gũi hơn.

Lục Hạo Thành mừng thầm, nhíu mày đắc ý nhìn sang Tiểu Tuấn.

Tiểu Tuần cười khẩy, đáp lại bằng ánh mắt: “Giám đốc Lục, nếu chú làm mẹ cháu tổn thương, cháu nhất định sẽ không tha cho chú đâu.”

“Nói chung chỉ có hai loại người chú ý đến mẹ cháu, một là yêu thầm mẹ, và hai là có ý đồ ám hại mẹ. Tốt nhất là chú đừng phải loại người thứ hai.”

Lục Hạo Thành vẫn mỉm cười, con trai anh đang uy hiếp anh đây ư?

Lục Hạo Thành cuối cùng cũng có một lần trải nghiệm điều này.

Nhưng chẳng có máy ai bị uy hiếp mà lại vui như anh cả.

Anh tự tin cười nói: “Tiểu Tuấn, chú sẽ không cho cháu cơ hội uy hiếp chú đâu.” Cậu nhóc này hệt như lúc anh còn nhỏ, cũng sợ mẹ bị người khác làm tổn thương, nên nghĩ ai cũng là kẻ thù, phải hết sức đề phòng.

“Vậy nên, Tiểu Tuần, cháu đừng vội trông mặt mà bắt hình dong, chú chắc chắn sẽ không loại người thứ hai kia đâu.” Lục Hạo Thành nói tiếp.

Lam Tử Tuấn cười nói: “Cháu chưa từng nhìn sai người, cũng không phải cố tình có thành kiến gì với chú, nhưng đối với mẹ cháu thì khác, cháu luôn dành cho mẹ những ánh mắt trong sáng, ấm áp.”

“Chú đừng tưởng chú đẹp trai mà có thể che giấu hết được những âm mưu khó lường của mình”.

Lục Hạo Thành đang định nói thêm gì đó thì thấy Lam Hân quay lại, cô nói: “Tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên, sắp 10 giờ rồi, các cháu đi tắm đi rồi còn ngủ.”

“Vâng ạ!” Lam Tử Tuấn đứng dậy, nhìn chằm chằm Lục Hạo Thành và thì thầm: “Chú Lục, chú cũng về đi thôi”.

Lục Hạo Thành nghe xong liền thấy khó chịu, nhìn chằm chằm sang Tiểu Tuấn, nhủ thầm trong lòng: “Tiểu Tuấn, được lắm, đến ngày ta chính thức trở về với thân phận bố ruột của các con, bố sẽ không tha cho con đâu.”

Lục Hạo Thành cũng biết ngày mai Lam Lam phải đi làm nên anh cũng không muốn nán lại thêm, anh nhìn lại căn hộ một lần nữa, cảm thấy nó thật sự rất chật chội.

Lễ ra anh nên cho Lam Lam một căn hộ rộng hơn, nhưng giờ nhận ra điều này thì đã quá muộn rồi, cô đã mua xong nhà và sắp chuyển đến nhà mới rồi.

Anh nhìn Lam Hân, cười nói: “Lam Lam, tôi xin phép về đây, mai còn phải đi làm nữa, hẹn gặp lại em ở công ty nhé.”

“Anh lại nhà ạ!” Lam Hân cười nói, cứ nghĩ đến tắm vé triển lãm sắp tới, nét mặt cô càng hào hứng hơn.

Sau khi Lục Hạo Thành ra về, ba mẹ con Lam Hân cũng chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.

Suốt dọc đường về, Lục Hạo Thành cảm thấy rất vui, hạnh phúc.

Thậm chí anh có thể vui đến mức đêm nay sẽ nằm mơ thấy khung cảnh đẹp đẽ lúc anh và Lam Hân về chung một nhà.

Sáng sớm hôm sau, Lam Hân dậy rất sớm, cô dắt Nhiên Nhiên đi bộ đến công ty, cô đã hẹn trước với Cần Nghiên là sẽ đợi họ ở công ty của tập đoàn Giang Thị.

Tất cả các văn phòng của tập đoàn Giang Thị đều nằm trong khuôn viên tòa nhà này.

Lam Tử Tuấn cũng thức dậy rất sớm, vừa dậy đã ôm lấy cái máy tính.

Từ lúc mẹ đi làm, lòng cậu cứ thấp thỏm không yên.

Lúc ở Phàn Thị, chỉ vì các bản thiết kế bị đánh cắp nên mẹ cậu đã phải chịu rất nhiều nỗi khổ, vất vả.

Việc mẹ phải thức khuya để thiết kế càng khiến cậu thương xót hơn.

Lam Hân đưa Lam Tử Nhiên đi, vừa đến trước tòa nhà công ty, cô đã thấy Cẩn Nghiên mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ tươi, mái tóc dài, xoăn nhẹ, nhuộm màu nâu đỏ mềm mại thướt tha xõa hai bên vai, trông rất quyến rũ.

Cô đứng đó, hai tay ôm trước ngực, nét mặt quyền rŨ, dáng vẻ kiêu sa đáng yêu, dáng người thon thả, cao ráo, người ra người vào công ty không ai là không chú ý đến cô cả.

Nhìn thấy Lam Hân và Lam Tử Nhiên, cô liền mỉm cười hạnh phúc.

“Mẹ!” Lam Tử Nhiên khẽ gọi.

“Ôi, cục cưng của mẹ đây rồi.” Cần Nghiên mỉm cười nhìn Lam Tử Nhiên.

“Cần Nghiên, cậu đợi lâu chưa?” Lam Hân cười hỏi.

Cần Nghiên nhìn cô trách móc nói: “Cậu đúng là đồ độc ác, dám cho tôi leo cây.” Giọng điệu của cô có phần nũng nịu, nhưng rất đáng yêu.

Lam Hân cười nói: “Cũng bởi vì tôi có việc nên không đi được ấy mà, chụp hình ở tầng 11 nên cậu và Nhiên Nhiên cứ lên trước đi nhé, tôi vào làm đây, khi nào nghỉ ăn trưa mình sẽ đi ăn cùng nhau nhé.”

Cần Nghiên nghe xong cười nói: “Được rồi, tôi và Nhiên Nhiên đi trước nhé, lần này cậu đừng có cho tôi leo cây đấy nhé.”

“Chắc chắn rồi, chúng ta đi thôi!” Lam Hân mỉm cười dẫn đường, cô rất áy náy, vì bận việc nên cô cũng thường xuyên hủy kèo với Cẩn Nghiên.

Lam Hân đưa họ lên tầng 11, rồi đi thang máy lên tầng 29; Còn Lam Tử Tuấn thì vẫn đang dán mắt vào máy tính, điện thoại vừa đổ chuông cậu đã vội vàng bắt máy.

“A lô! Thầy ạ!”

“Tiếu Thất, địa chỉ IP mà em cho thày, thầy tìm được rồi, đó là của tập đoàn Lục Trăn, hôm nay bọn họ có một buổi họp báo ra mắt là sản phẩm mới do mẹ em thiết kế, thầy sẽ giúp em hack vào địa chỉ ID này để công kích tập đoàn Lục Thị.

Trước khi buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Lục Trăn bắt đầu, mẹ em phải biết được thông tin này trước để còn kịp ứng phó với mọi tình huống, đ24œ#otl hư ký Âu, có chuyện gì vậy? @m: em cũng không phải lo lắng quá đâu.”

Lam Tử Tuấn nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cảm ơn thầy, đợi khi nào thầy về nước, em nhất định sẽ mời thầy đi ăn một bữa thịnh soạn.” Lam Tử Tuấn cười nói.

“Haha …” Tiếng cười hạnh phúc phát ra từ đầu dây bên kia.

“Tiểu Thất, em đúng là hacker nhỏ tuổi nhất trong số chúng ta, không hổ danh là trò của ta, chẳng ai biết cách quan tâm mọi người như em cả.” Một giọng nói vui vẻ và tự tin vang lên từ đầu dây bên kia.

Lam Tử Tuấn cũng cười nói: “Thầy à, lúc đầu em cũng nói rõ với thầy là nếu thầy nhận em làm học trò, em chắc chắn sẽ không để thầy bị thiệt mà.”

“Thằng nhóc này, đúng là câu nói đó, muốn sưởi ấm một trái tim phải mắt rất nhiều năm, nhưng muốn làm nó nguội lạnh thì chỉ cần chốc lát! Hai năm qua, thầy đã thấy rõ được năng lực của em, em cứ đợi đi, đợi một thời gian nữa thầy sẽ về thăm em.”

“Vâng, thưa thầy!” Lam Tử Tuấn mỉm cười chào tạm biệt, sau đó cúp điện thoại, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

Khi vừa đến tầng 25, Lam Hân đã bị Âu Cảnh Nghiêu gọi giật lại.

“Trưởng phòng Lam, cô đến đây một chút.”

Lam Hân vừa nghe tiếng gọi liền chau mày, vội vàng đi đến.

“Thư kí Âu, có chuyện gì vậy?” Lam Hân dự cảm có điều gì đó không ổn, cô thấp thỏm không yên, sợ điều cô đoán thành hiện thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play