Mộc Tử Hoành liếc nhìn Lục Hạo Thành, sâu trong đôi mắt đen sâu thẳm kia như đang bốc hỏa. Anh ta nghĩ không thể nói tiếp chuyện này được nữa nếu không thì tối nay anh sẽ rất buồn.

Vậy thì ngay cả Tô Cảnh Minh cũng sẽ không được yên.

Anh ta chuyển sang nói chủ đề khác: “Đúng rồi, xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Cố và nhà học Lục lẽ ra nên xác nhận quan hệ thông gia rồi chứ? Sao lại chẳng thấy có động tĩnh gì cả?”

Tô Cảnh Minh nghe vậy, cảm thấy thích thú và nói: “Sao Lục Hạo Khải có thể thích Cố An An chứ? Nhà họ Lục không nhắc đến chuyện này, và nhà họ Cố cũng không tiện lên tiếng, dù sao hai nhà cũng đã có quan hệ thân tình mấy chục năm.”

“Hôm qua mẹ tôi chơi mạt chược với Lục phu nhân và cố tình hỏi thăm chuyện của hai người, bà chỉ lắp lửng vài câu ý là không muốn con trai kết hôn với Cố An An.”

Giọng điệu của Âu Cảnh Nghiêu có chút tiếc nuối, Cố An An cũng là một mỹ nhân hiếm có, nhưng vì cô ta có dã tâm xấu xa nên đã bị Lục Hạo Khải bỏ rồi.

Trên thế giới này có những người và việc nếu không có được cũng không nên không từ thủ đoạn để có được nó.

“AI Tin của cậu đúng là lan truyền nhanh thật, tôi còn chưa tìm được động tĩnh của Tàn Ninh Trăn, hôm nay cậu đến đây đúng là đã giúp tôi đỡ phải bận tâm, lo nghĩ rất nhiều chuyện đấy.”

Mộc Tử Hoành hơi nheo mắt lại, vốn định trêu chọc Lục Hạo Thành nhưng kết quả lại bị Hạo Thành chọc lại. Cố An An đến lời của Tần Ninh Trăn cũng dám tin, đúng là quá ngốc mà.

“Đó, mẹ tôi là ai chứ? Trước giờ, không chuyện gì có thể thoát qua được con mắt của bà. Chỉ cần một ván mạt chược thôi, bà sẽ có cách để mọi chuyện được kể hét.”

Tô Cảnh Minh tự hào nói.

Mộc Tử Hoành cười thầm, trong lòng oán thầm, chẳng phải vậy sao? Giống như cô Tô, bà ấy cũng là người lắm chuyện.

Lục Hạo Thành liếc mắt nói: “Cần chú ý hơn đến nhất cử nhất động của Lục Hạo Khải. Hai mẹ con họ sẽ không chịu để yên chuyện đã xảy ra đêm đó. Nếu họ còn làm chuyện quá đáng thì sẽ công khai đoạn video đó.”

“Được rồi, tôi sẽ luôn chú ý đến họ.”

Mộc Tử Hoành gật đầu, chuyện này không thể bát cần được.

Tô Cảnh Minh đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn.

Cả ba người đều bị anh ta thu hút sự chú ý.

Mộc Tử Hoành tức giận nói: “Cậu sao thế, còn chưa uống hét chỗ rượu này mà đã lên cơn say rồi à2” Tô Cảnh Minh bất mãn nhìn anh ta: “Mộc Tử Hoành, tôi đang tức giận đó!” Mộc Tử Hoành nhìn anh ta một cách chán ghét, xét về tính tình hung bạo, thì chỉ có Lục Hạo Thành, còn một người tính tình phóng khoáng như Tô Cảnh Minh thì làm gì có gan đó? Âu Cảnh Nghiêu hạ giọng hỏi: “Chẳng mấy khi có chuyện làm cậu tức giận. Cậu nói thử xem, có chuyện gì xảy ra với Tô công tử của chúng ta vậy?”

Tô Cảnh Minh thở ra một hơi tức giận, hưng phấn nói: “Tần Ninh Trăn chỉ muốn gây khó dễ cho Lục Hạo Thành, không phải chính Lục Hạo Thành đã làm nhà họ Vương sụp đồ sao?”

“Tần Ninh Trăn đích thân tới tìm Vương tổng, chủ động hợp tác với nhà họ Vương, đây chẳng phải là cố tình kiếm chuyện với Lục Hạo Thành sao? ” “… ÔI” Mộc Tử Hoành ngạc nhiên.

“Tần Ninh Trăn làm vậy chẳng phải giống một kẻ khốn nạn sao?”

Âu Cảnh Nghiêu lạnh lùng nói.

Mộc Tử Hoành gật đầu nói: “Đúng vậy, cũng không phải là người không biết sợ trời sợ đất, Tần Ninh Trăn là người đàng hoàng, chủ động giúp đỡ nhà họ Vương, chúng ta nhất định phải cẩn thận hơn.”

Lục Hạo Thành liếc nhìn 3 người họ, mạnh mẽ lạnh lùng, nói: “Đừng lo, nếu không thể vượt qua sóng to gió lớn thì cuối tuần không nói chuyện công việc nữa.

Các cậu tự giải quyết êm xuôi chuyện của bản thân đi, còn chuyện của Tần Ninh Trăn sớm muộn gì cũng phải giải quyết ổn thỏa thôi.”

Tô Cảnh Minh gương mặt tuấn tú, đôi mắt hơi rủ xuống, cười híp mắt: “Hạo Thành, cậu không vui sao, có tâm sự gì à?”

Thấy Lục Hạo Thành tâm trạng không tốt, sao anh ta lại cảm thấy vui vẻ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play