Lục Hạo Thành thở dài, hơi mím môi, những ngón tay thon dài gõ mạnh xuống bàn.

Anh gào lên: “Mộc Tử Hoành, lần nào cậu cũng để tôi phải phát điên lên là sao? Tôi cũng chỉ muốn chia sẻ chuyện vui của tôi và con trai tôi với cậu thôi mà.”

“À…”

Mộc Tử Hoành kêu lên một cách kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nhìn lại anh ta một cách u ám hơn.

Một lúc sau, anh ta mới lắp bắp hỏi: “Lục… Hạo Thành, rõ ràng là cậu biết tôi ghen ty và ngưỡng mộ cậu, vậy nên, cậu có nhất thiết phải khoe khoang trước mặt tôi không? “Cậu có biết không, hôm nay về nhà, tôi bị mẹ càm ràm cho cả buỏi chiều, mẹ bảo tôi phải nhanh chóng cưới vợ sinh con nói dõi tông đường, tôi sắp phát điên lên mát.”

Lục Hạo Thành nghe xong liền cười khoái chí.

“Lục Hạo Thành, cậu là yêu quái phương nào, kiếp trước cậu thắp hương cúng bái gì mà kiếp này lại có phúc phần lớn như vậy?”

Mộc Tử Hoành tự lắm bẩm một cách khó hiểu.

“Hì hì….”

Lục Hạo Thành cười sảng khoái, cuộc đời của anh đúng là trong họa có phúc.

Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Mộc Tử Hoành, trong lòng anh cảm thấy tự hào, cuối cùng Mộc Tử Hoành cũng bị anh ta ngược đãi một lần.

Mộc Tử Hoành chưa bao giờ thấy Lục Hạo Thành vui như những ngày này.

“Haha …”

Anh ta liếc nhìn Lục Hạo Thành cười một cách quái dị.

“Hạo Thành, lần đầu tiên tôi thấy cậu vui vẻ như vậy.

Cứ cười đi, cười nữa đi, nhưng…”

“Nhưng sao?”

Lục Hạo Thành hạ thấp giọng xuống, có dự cảm là lời nói tiếp theo của Mộc Tử Hoành sẽ khiến anh không còn vui vẻ như lúc này nữa.

Mộc Tử Hoành cười mỉa mai, nói: “Cho dù mối quan hệ giữa cậu và Lam Hân trước đây tốt đến đâu, nhưng hai người đã xa cách 18 năm, hơn nữa trong 7 năm này, luôn có một người đàn ông khác đồng hành với cô ấy, ngay cả lúc khó khăn nhát. ” Lục Hạo Thành chớp chớp mắt, anh biết rõ là Mộc Tử Hoành đang nói về Nhạc Cần Hi.

“Lam Lam không đời nào đến với Nhạc Cần Hi đâu.”

Giọng anh trầm xuống, nhưng cũng rất kiên quyết, giữa Lam Lam và Nhạc Cần Hi chỉ là tình bạn, không phải tình yêu.

Anh đã thấy rất rõ điều này.

Anh mím môi lại, khóe môi lạnh cứng, chuyện tình cảm mà, đâu ai có thể nói trước được điều gì! Hơn nữa, anh cũng không cho phép điều đó xảy ra, anh là bố của các con của Lam Lam, vậy nên cô chỉ thuộc về Lục Hạo Thành.

Mộc Tử Hoành gật đầu nói: “Hạo Thành, tôi hi vọng cậu sẽ được như ý nguyện, từ giờ về sau hãy đối xử tốt với Lam Hân. Chuyện tình cảm không ai có thể nói trước được điều gì đâu.”

Mộc Tử Hoành đứng thẳng người, đưa đũa cho Hạo Thành nói: “Hạo Thành, cậu ăn cơm trước đi! Lam Hân sẽ luôn ở bên cạnh cậu và không ai có thể cướp cô ấy đi được đâu!” Lục Hạo Thành liếc nhìn anh ta, cầm lấy chiếc đũa, ăn một cách từ tốn, làm như chẳng để ý gì, nhưng thực tế là tâm trạng vui vẻ khi nãy của anh cũng vơi đi nhiều rồi.

Mộc Tử Hoành liếc mắt nhìn anh, đúng là khiến người khác phải lo lắng. Lúc chưa tìm thấy Lam Lam đã thấy phiền rồi, giờ tìm thấy được còn phiền hơn! Thế giới này đầy rẫy sự hãm hại, lừa dối và phản bội, và đó cũng chính là ba thứ mà Lục Hạo Thành sợ nhất.

“Các cậu đều ở nhà à, bọn tôi đến đúng lúc quá.”

Tô Cảnh Minh mở cửa bước vào, miệng nở nụ cười đầy quyền quý sang trọng.

Theo sau anh ta còn có Âu Cảnh Nghiêu.

Âu Cảnh Nghiêu mặc bộ thể thao màu trắng và rất nồi bật, dù ít nói, nhưng ba anh em tốt của anh đều hiểu được ý nghĩ trong từng ánh mắt và cử chỉ của anh.

Mộc Tử Hoành liếc mắt nhìn hai người họ: “Sao các cậu lại tới đây, lại còn đi cùng nhau nữa chứ?”

“Hôm nay là cuối tuần, hiếm khi có dịp rảnh rỗi nên chúng tôi mang chút đồ ăn đêm đến thăm hai người.

Sao vậy, không vui à2” Tô Cảnh Minh liếc mắt nhìn Mộc Tử Hoành như muốn nói nếu các cậu không vui thì chúng tôi về vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play