“Được!” Lam Hân cười và gật đầu, trái tim đã bay lên người của Thẩm Giai Kỳ rồi.

Ngay sau khi Lục Hạo Thành và Lam Tử Tuấn quay đi, cô lập tức chạy về hướng của Cố An An.

Lục Hạo Thành và Lam Tử Tuấn đi được một quãng ngắn không hẹn mà dừng lại, nhìn về phía sau, nhìn thấy Lam Hân bước qua đường một cách vội vã.

Lục Hạo Thành cười nhìn Lam Tử Tuấn hỏi: “tiểu Tuấn, tại sao con lại dừng lại?”

Lam Tử Tuần nhìn anh như thể hiểu hết mọi thứ, cười tươi: “Chú Lục, chẳng phải chú cũng dừng lại sao?”

Lục Hạo Thành cười tà mị nói: “Mẹ con rõ ràng là muốn tách chúng ta ra”.

“Đúng vậy! Trong các quán ăn thông thường, nước rượu đều có rất nhiều, không cần phải mua trong siêu thị, chi bằng, chúng ta đi theo xem xem, rốt cuộc mẹ đã thấy cái gì?”

thần sắc vừa nãy của mẹ rất vội vàng, rõ ràng là lo lắng.

Lục Hạo Thành nghe xong liền đồng tình và gật đầu: “tiểu Tuần, chú cũng có suy nghĩ như vậy, đi thôi!”.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, bước đi nho nhã, tố chất cao quý bẩm sinh đó, khiến những người đi đường đều nhìn vào hai người bọn họ.

Khi đang đi qua đường, Lam Tử Tuấn bất ngờ dừng lại, hai tay khoanh trước ngực nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nhìn con người nhỏ bé trước mắt, cười tươi: “tiểu Tuấn, con làm gì thé?”

Lam Tử Tuấn chau nhẹ mày, giọng nói thoáng đãng: “Chú Lục, sao cháu lại cảm thấy chú đến là để giành phụ nữ với cháu vậy?”

. Cậu nhóc đi mất nửa ngày mới phản ứng lại.

Lục Hạo Thành: “……”

“Nhóc, con có ý gì?”

Lục Hạo Thành có chút vội vàng, Lam Lam sao có thể là người phụ nữ của cậu bé này chứ? Lam Tử Tuấn trằm ồn nói: “chú muốn theo đuổi mẹ cháu, chẳng phải là cướp phụ nữ với cháu sao? Đó là người phụ nữ của gia đình bọn cháu, người phụ nữ xinh đẹp nhất, dựa vào đâu mà để cho chú theo đuổi chứ?”

. Lam Tử Tuần nói liên hồi, nói vô cùng lợi hại.

Lục Hạo Thành bỗng cảm thấy như bị một cây búa tạ đập vào ngực, suýt chút nữa thì không thở nỗi.

Cậu nhóc này, rõ ràng đã đồng ý anh rồi, sao bỗng nhiên lại hối hận rồi chứ? “tiểu Tuấn, con không nói nghĩa khí nữa sao, có đứa con trai nào mà ôm mẹ mình không buông cơ chứ? Hơn nữa, tụi con không muốn có cha sao?”

Câu nói sau cùng, Lục Hạo Thành nói có chút nặng.

“Không muốn, bọn cháu có mẹ và bà là đủ rồi, với lại, bọn cháu căn bản không biết cha mình là ai2 Thì tìm để làm gì?”

Lục Hạo Thành có chút ngây ra, bọn nó chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cha mình, điều này……

Lục Hạo Thành bỗng nhiên cảm thấy khắp người không được ồn.

Anh rất muốn nói, anh chính là cha của chúng! Nhưng không đúng thời điểm, anh nói ra thì chỉ phản tác dụng.

Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, vẫn giữ nụ cười hiền lành: “tiểu Tuấn, chuyện này chúng ta tạm thời không nói đến, chuyện lúc trước con đã hứa với chú, tuyệt đối không được hối hận đó!”.

Anh không tin, anh đường đường là chủ tịch tập đoàn Lục Thị, phong thái vô hạn, mà lại bất lực trước con trai mình.

Lam Tử Tuấn cười: “cháu là đàn ông, nói lời giữ lời, nhưng sao cháu lại cảm thấy chú Lục chú đối với mẹ cháu tâm không đúng đắn nhỉ”.

“Tâm không đúng đắn?”

Lục Hạo Thành bắt lực, trên mặt anh ta có viết bốn chữ tâm không đúng đắn sao? Nó nhìn từ đâu ra vậy, trong lòng không thể bình tĩnh được, có cảm giác không thể nói ra bất an không rõ ràng.

Trong lòng càng cảm thấy bi thương, còn điều gì buồn hơn khi bị con trai mình coi là kẻ xấu không? “Đúng! Mẹ nói rất đúng? Tại sao chú lại đeo bám một người phụ nữ đã có chồng?”

Ánh mắt nghiêm túc của tiểu Tuần nhìn lấy anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play