CHương 1913:

 

Trương Thượng Vũ từ bên cạnh cầm lây một hộp quà tặng, đưa cho Lam Hân, “Lam Hân, đây là tặng cho cô, hy vọng cô sẽ thích. “Anh ta đã lựa chọn cần thận trong một thời gian dài, cũng là một sự hối tiếc hồi đại học, và anh ta muôn sử dụng làm quà tặng để bù đắp cho sự hồi hận trong quá khứ của mình.

 

Lam Hân có chút kinh ngạc nhìn anh ta, không nghĩ tới anh ta lại chuẩn bị quà cho mình.

 

“Cám ơn anh, Ngải Tu Tuấn.” Lam Hân cười cảm giác anh ta.

 

Mặc dù không biết nó là gì? Nhưng cô và Ngải Tu Tuần rất tản gẫu.

 

Lần thứ hai nghe được máy chữ Ngải Tu Tuấn, Trương Thượng Vũ phảng phất cảm giác thời gian ngược dòng.

 

Kể từ khi tốt nghiệp đại học, không ai gọi tên này nữa, cô là người đầu tiên gọi tên của mình.

 

Trương Thượng Vũ chậm rãi nở ra một nụ cười chói mắt: “Không cần cảm ơn! “Đây vốn là muốn tặng cho cô.

 

Lục Hạo Thành nhìn cực kỳ chói mắt, liếc mắt nhìn sự hợp tác của hộp quà tặng, ánh mắt lại thản nhiên gạt sang một bên.

 

Lần đầu tiên nói về kinh doanh, nói chuyện đáng ghen † tị như vậy, Lục Hạo Thành vẫn là lần đầu tiên.

 

Một lần, ghen tuông trong đáy lòng một vài vòng tròn ngột ngạt mà không có cách nào.

 

Đến nhà để xe dưới lòng đất, Lục Hạo Thành vẫn không nói gì, Lam Hân lại bởi vì gặp được người quen mà tâm trạng không tôi.

 

Cho đến “khi lên xe, khuôn mặt nhỏ bé của cô vận mang theo nụ cười nông cạn.

 

Lục Hạo Thành giúp cô thắt dây an toàn, cô vẫn cười, hàng lông mày kiếm của anh hơi nhíu lại, một cỗ tức giận rất tức giận bay lên.

 

Anh cúi đầu đón lấy đôi môi đỏ của cô, hôn nặng nê lên.

 

Nụ hôn đột ngột khiến Lam Hân sửng sốt một chút, giống như một loại cướp bóc trừng phạt.

 

Lam Hân cảm giác không khí trong lồng ngực trong nháy mất bị Cướp bóc sạch sẽ, khiến cô khó thở.

 

Lam Hân dùng sức giấy giụa, cô cảm giác bản thân mình sắp chết rôi, cô găng hít thở đều không thông, khiến cả người cô đều cảm thầy khó chịu không thoải mái.

 

“Ưm……” Lam Hân dùng sức đầy anh ra một chút.

 

Lục Hạo Thành lúc này mới chịu buông cô ra, ánh mắt đen nháy vừa phân nộ lại vừa tủi thân nhìn cô.

 

“Lục Hạo Thành , anh điên rồi à.”Sau khi Lam Hân lấy lại được hô hấp, lập tức hướng về phía Lục Hạo Thành rồng †o một câu.

 

Sao anh lại đột nhiên trở nên khó hiểu như vậy chứ.

 

Lam Hân đối với chuyện tình cảm thì luôn suy nghĩ chậm chạp, những suy nghĩ quanh co trong lòng Lục Hạo Thành cô cũng không thề nhìn ra được.

 

Lục Hạo Thành ngửa đầu nhìn cô, “Anh ra làm sao em còn không nhìn ra được nữa à?”

 

Giọng điệu anh trầm tháp mà phẫn nộ.

 

Anh đã nhịn nguyên một buổi tối, cô nhóc nhà anh quá đơn thuần, không có nhìn ra được động cơ ngâm khác của Trương Thượng Vũ.

 

Lam Hân trừng đôi mắt to trong veo như nước nhìn anh, liếc mắt một cái, cô nhìn ra được cái gì?

 

Lục Hạo Thành. lại đột nhiên phát điên gì chứ?

 

Nhìn vẻ mặt cô mê man đến đáng yêu, đôi mắt to tròn trong veo như nước mùa thu đang giận dữ trừng lên nhìn mình, khuôn mặt ửng hồng bĩu môi tức giận của cô rất quyên rũ, lửa giận trong lòng anh lập tức biến mắt một nửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play