Chương 1899:

 

Cô không hoài nghi vitamin của Lục Hạo Thành, nếu tốt cho sức khỏe, cô Sẽ uông đúng giờ.

 

Gia đình cô luôn lo lắng cho cô, nên cô không thể khiến cho gia đình lo lắng.

 

Sau khi Lục Hạo Thành nhìn cô uống thuốc, tâm trạng vẫn không tốt.

 

“Lam Lam, anh cùng em ra ngoài đi dạo nhé.” Cô đã ngôi một mình trong phòng rất lâu, ngày thường cô sẽ đưa trà cho anh, đưa hoa quả, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với anh, hôm nay tâm trạng cô tựa hồ không tốt, cũng không có đến phòng sách xem anh.

 

Đối với anh mà nói, Lam Lam vui vẻ anh mới vui vẻ, Lam Lam không vui, anh cũng không vui.

 

Cảm xúc của cô luôn chạm vào trái tim của mình.

 

“Ừm!” Lam Hân mang dép lê, đi chơi với anh.

 

Cô là vì chuyện của Cần Hi mà phiền não, cô biệt chuyện như vậy không nên đề Lục Hạo Thành phiên não theo cô.

 

Đối với Cần Hi, cô nợ quá nhiều, nên luôn hy vọng anh có thê hạnh phúc.

 

Văn Kỳ nói, cô ta thật lòng yêu Cần Hi, điểm này không thê hộnt ngờ.

 

Mấy năm trước, Văn Kỳ đều đi theo bước chân của Cần Hi, Cần Hi ở Phàn thành, cô ta vẫn canh giữ Phàn thành không đi.

 

Nếu như không xảy ra chuyện của cô, Văn Kỳ có lẽ vân sẽ không rời khỏi Phàn Thành.

 

Vừa nghĩ đến những thứ này, cổ họng Lam Hân vừa chua vừa xót, đáy lòng chua xót phát khổ.

 

Cô vẻ mặt buồn bã nhìn thoáng qua hồ nước cách đó không xa, gió mùa thu từng trận, trong hô gợn sóng nước, cây cối che khuất trong nước nhẹ nhàng lay động theo gió.

 

Lương ý nhàn nhạt đánh vào mặt, khiến Lam Hân tỉnh táo vài phần.

 

Lập tức cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ bé lại thêm vài phần ưu sầu.

 

Lục Hạo Thành thu hết thần sắc của cô vào mắt, xác định cô có tâm sự.

 

Nhưng cô không chia sẻ với mình, Lục Hạo Thành đột nhiên dừng bước.

 

Nhưng Lam Hân không chú ý tới, vẫn đi vê phía trước.

 

“Lam Lam.” Lục Hạo Thành thanh âm trầm trầm kêu một tiếng, buổi sáng, Lạc Cần Nghiện đến nhà một làn, từ sau khi Lạc Cần Nghiên đi, Lam Lam tựa hồ tâm sự nặng nề.

 

Lam Hân xoay người, nhìn anh “Ừ”

 

một tiếng.

 

Cô vừa mới thất thần, không nghe rõ A Thành vừa nói cái gì?

 

Sắc mặt Lục Hạo Thành thâm trầm nhìn cô.

 

Anh chậm bước đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn vẻ mặt mê man của cô.

 

“Lạm Lam, em có tâm sự?” Anh thẳng thắn, nhưng chắc chắn.

 

Ánh mắt Lam Hân hơi né tránh một chút, biết không thể gạt được anh.

 

Cuối củng vẫn điểm một chút, thấp giọng nói: “Gần Hi bị bệnh, vẫn hôn mê bắt tỉnh. “

 

Đáy lòng Lục Hạo Thành đạu đớn, cho nên, cả ngày nay, cô đều lo lăng cho Lạc ‘Cần Hi sao?

 

Những gì cô không biết là cô cũng bị bệnh, không thể lo lăng như vậy, điều này sẽ làm trầm trọng thêm tình trạng của cô.

 

Trước đây là bởi vì anh đột nhiên biến mắt, cô lo lắng quá nhiều, nên cô mới bị ức chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play