CHương 1866:

 

Dịch Thiên Kỳ tăng tốc độ lái xe nhanh hơn, từ sân bay đến biệt thự ở Bành Hồ cận thời gian trung bình là hai tiếng đồng hồ, nhưng ông chỉ dùng thời gian bốn mươi phủt đề lái xe chạy về biệt thự.

 

Tốc độ xe quá nhanh, Mộ Thanh lại bị Say xe, vừa xuống xe, còn không thể đứng vững được trên đường.

 

Dịch Thiên Kỳ đỡ bà trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Lúc này bác sĩ Vương của gia đình – đã đứng trước cửa biệt thự đợi sẵn, trong tay còn mang theo hộp thuốc y tê.

 

Bác sĩ Vương năm nay khoảng 50 tuổi, vẫn luôn là bác sĩ gia đình mà Dịch Thiên Kỳ thuê riêng, lúc nào gọi tới cũng được.

 

“Giám đốc Dịch.”

 

Ông ấy cung kính gọi một tiếng.

 

Dịch Thiên Kỳ gật gật đầu: “Lão vương, mau đi giúp con gái tôi nhìn xem, con bé té xỉu.”

 

“được được được, giám đốc Dịch đừng có gấp. ”Bác sĩ Vương gật gật đâu.

 

Nhìn Lục Hạo Thành ôm Lam Hân đang hôn mê đã bước nhanh đã đi tới, Dịch Thiên Kỳ mở cửa đề cho hai người họ đi vào nhà trước.

 

Lục Hạo Thành ôm Lam Hân hướng về phía phòng bọn họ mà đi.

 

Lam Tử Tuấn cùng Lam Tử Nhiên chạy chậm đi theo phía sau.

 

Một lát sau là tiền vào trong phòng, Lục Hạo Thành thật cần thận đem Lam Hân đặt ở trên giường lớn mềm mại.

 

Ánh mặt trời từ cửa số chiếu vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khiến cô trông yêu ớt, suy nhược hon, đầu hơi nghiêng nghiêng, không có chút ý thức.

 

“Bác sĩ Vương, mau lên.”

 

Trong giọng nói Lục Hạo Thành đè nén sự đau đón cùng tràn ngập sợ hãi.

 

“Được!

 

Bác sĩ Vương hành động lưu loát, nhanh chóng giúp Lam Hân chẩn đoán bệnh.

 

Lam Hân lại bị sốt cao, đã lên tới tận 40 độ, ngoại trừ việc bị sốt, còn bị nhiễm trùng phổi.

 

Bác sĩ lập tức lầy nước cắm dây hệ, treo lên truyền nước cho Lam ân “Bác sĩ Vương, thế nào rồi?”

 

Lục Hạo Thành sợ Lam Lam Hân sẽ bị để lại di chứng gì đó?

 

Bác sĩ Vương rất từ tốn, ông nhìn thoáng qua Lam Hân, “Giám đốc CC không cân lo lắng, phụ nhân chỉ là mới bị cảm nặng , phổi cũng có chút không tốt, liên tiệp ba ngày truyền thuốc hạ sốt, và uống thuốc, rất nhanh thôi là có thể khỏe lại.”

 

Lục Hạo Thành vừa nghe, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 

Lam Tử Tuấn cùng Lam Tử Nhiên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lam Tử Nhiện trực tiếp ngồi phịch xuồông trên ghế sô pha.

 

Cậu bé có chút suy sụp lau khuôn mặt nhỏ, sắc mặt thật sự không tốt, nhưng chỉ đứng dậy yên lặng rời đÌ.

 

Lục Hạo Thành nhìn bóng lưng con trai, càng cảm thấy có một nỗi đau không thê tả.

 

Nhiên Nhiên rất lo lắng, nhựng những lúc thằng bé thấy thông khô sẽ không nói ra với bắt cứ ai.

 

Tiểu Tuần cũng là như vậy.

 

Lam Tử Tuấn cũng rời khỏi phòng, lúc hai anh em rời đi, một câu cũng không hề hé răng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play