Chương 1827:
“Lam Lam.” Giọng nói ôn nhu của Lục Hạo Thành từ phía sau truyền đến.
Lam Hân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, thanh âm có chút trâm xuông, cũng không nói thêm lời dư thừa.
Khóe mắt Lục Hạo Thành khế động đậy, nhẹ nhàng dùng sức, Lam Hân lập tức đối mặt với anh.
Lam Hân rõ ràng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đau lòng của anh, cô lại bình thản dời tầm mất ra, giông như một con mèo con ngoan ngoãn, cuộn tròn trong lòng anh.
Cô có thể cảm giác được trên người anh và khí tức so với mây tháng trước đã xảy ra thay đồi rất lớn.
Hiện tại anh, ánh mắt so với lúc trước càng thêm sắc bén lãnh khốc, rong.
lòng lộ ra lãnh ý, ngay cả cô cũng sẽ cảm giác được một tỉa sọ hãi, nhưng càng là đau lòng.
Tay Lam Hân không tự chủ được gio lên, nhẹ nhàng miêu tả đường nét tinh xảo của anh, ánh mắt anh rất ôn nhu, đó là ôn nhủ chỉ thuộc vê cô, anh chỉ ôn nhu với một mình cô.
“Lam Lam, em giận sao?” Anh thập giọng hỏi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt Ve chỗ trán cô bị thương, cô tự mình thay thuốc và gạc, anh đi căn phòng khác tắm rửa, chính là muôn sớm trở về thay thuốc cho cô.
Lam Hân lại chậm rãi mở mắt ra, chớp chớp hàng lông mi mảnh khảnh, “em không giận, em chỉ cảm thấy tâm trạng rât phức: tạp, người sông trên thê giới này sẽ gặp phải đủ loại phiền muộn, bi thương, lo lắng, vui vẻ khổ sở, có lúc tựa như một trái tim thủy tỉnh, thỉnh thoảng chạm vào một mảnh thủy tinh, thỉnh thoảng sẽ bị mảnh thủy tinh sắc bén đâm vào, bây giờ hình như là loại cảm giác này.
Lục Hạo Thành ôm cô vào lòng càng chặt hơn một chút, hôn lên mái tóc cô, thì thầm bên tai cô:”vợ, anh biết trong lòng em đang nghĩ cái gì. Luôn có một cái gì đó mà chúng ta không muốn xảy ra, nhưng chúng ta phải chấp nhận, luôn có một số người, G0 ta không thể không đổi mặt với Ọ Điều này anh sẽ xử lý tốt, em không cần phải lo lắng, anh không muôn em lo lắng như vậy, nhìn em không hạnh phúc, anh cũng không hài lòng. “
Lam Hân bắt đắc dĩ thỏ. dài một hơi, “Nhìn bộ dáng chấp nhất của Tống Ngôn Tư, em cảm thầy đau lòng, vì sao em không biết, nhưng vừa nghĩ đến những ngày em mắt đi anh, em cũng rât đau đớn, một ngày không gặp anh, mỗi ngày em đều không nhìn thấy bình minh.
A Thành, tại sao chúng ta lại khó khăn như vậy? “
Giọng điệu của cô rất nặng, cả chặng đường của bọn họ, vì sao luôn có đủ loại chuyện xảy ra.
“A Thành, vì SaO chúng ta lại khó khăn như vậy.” Những lời này khiến Lục Hạo Tiến: nghe rất đau lòng.
Anh cũng không biết tại sao họ lại khó khăn như vậy.
“Lam Lam, mặc kệ trải qua bao nhiêu cơn bão, giữa chúng ta vân như ban đầu, vậy là đủ rồi.” Miễn là họ yêu thương. nhau, thì không có gì có thể ngăn cản họ.
Lam Hân mỉm cười gật đầu, “em buồn ngủ.
Lục Hạo Thành không nỡ để cô ngủ, nhìn cô thật sự buồn ngủ, nên cũng không quây rây cô, mà để cô ngủ.
Còn anh, vẫn không buồn ngủ.
Nhìn hành động của Tống Ngôn Tư, anh không có khả năng dễ dàng buông tha.
Người đáng thương tất có điểm đáng hận, anh không động tình với Tống Ngôn Tư, cũng không thương tiệc Tông Ngôn Tư.
Anh ngoại trừ đối với cô gái trong lòng có vạn lần thương tiệc cùng yêu thương, sẽ không cho người khác một chút tình cảm.
Anh biết người phụ nữ yêu quý của mình muôn gì?
Cà phê ngọt ngào, mứt và bánh mì đều ngọt ngào và cuộc sông cũng ngọt ngào.
Họ là những người bạn tâm giao của nhau, bắt cứ nơi nào họ đang có mặt, sẽ có ánh sáng của hạnh phủc.
Lục Hạo Thành ôn nhu CƯỜI, nhịn không được hôn cánh môi hông nhuận của Lam Hân, trong phòng, bầu không khí ấm áp quanh quần, cả thế giới phảng phất chỉ có tồn tại lẫn nhau.
Sáng sóm hôm sau, các phương tiện truyền thông khác nhau ở quốc gia C báo cáo vệ chuyện chợ đêm vành đai.