Chương 1813:
Tô Cảnh Minh đi ngang qua một con hẻm nhỏ, liền nghe được những giọng nói không có ý tốt kia.
Anh hơi nhíu mày, dừng lại bước chân, ghé mắt về phía con hẻm nhỏ u ám kỉa, có mây tên thanh niên đang vây quanh một cô gái nhỏ.
Anh không thấy rõ mặt cô gái kia, xuyên thầu qua mấy tên thanh niên kia nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia đang cúi đâu, thân hình đang run rấy trông rất sợ hãi.
“Em gái nhỏ hay đi cùng anh trai đi thôi, phía trước có một quán bar, chúng ta đi chơi một chút lại trở về.”
Lại có một tên khác cười cười, mở miệng nói, giọng điệu cợt nhả tùy tiện kia khiến người nghe rất khó chịu.
VAN”. Các anh đừng như vậy, quá muộn rồi, tôi còn phải về nhà.” Giọng cô gái kia rất nhỏ, cũng thật sợ hãi, mang theo tiếng khóc nức nở.
“Ôi trời, giọng nói thì mềm mại yếu ót, mềm ngọt như vậy, anh trai nghe vào thấy thoải mái quá đi.” Một tên khác đã ngà ngà say, mặt đỏ lên, hắn mỉm cười và đưa tay về phía cô gái.
TÌ c- ” Cô gái nhỏ hét lên một tiếng, lùi về sau tránh né, lại đụng vào vòng tay của một tên đàn ông khác.
“Ha ha,tự. nhào vào trong ngực, anh đây thích vậy nhất.” gã đàn ông túm chặt lấy cô gái nhỏ.
Tóc dài che mắt mặt cô gái, cô dùng sức giấy giua lớn tiếng kêu khóc, “Cầu: xin các người đừng như vậy, j không các người sẽ phải hồi ân.”
“Thả em đi thì bọn anh mới thấy hồi hận đó, nào các anh em, cùng nhấc lên đi, đưa về từ từ thưởng thức.”
“Được, được được…… ” Một đám thanh niên uống rượu say nhập nhèm, không sợ luật pháp tn trị, muốn cưỡng ép cô gái đi cùng.
TẢ soi, nóng quá.”
Gã đàn ông bị Tô Cảnh Minh hắt ly cà phê nóng vào tay, bị bỏng nên kêu lớn.
Hắn quay đầu lại tìm kiếm tên đầu sỏ gây tội, chỉ là còn không kịp xoay người, cả người đã phải quỳ rạp trên mặt đât.
Thống khổ đến mức bò dậy không nôi.
“Là thằng khốn kiếp nào…… ” Một tên khác nhìn thấy bạn mình đã ngã, xuống ‹ đất, tức giận măng một tiêng, ánh mắt nhìn về phía Tô Cảnh Minh thân cao 1m9 gần đó, còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt anh, Tô Cảnh Minh đã hung hăng vung một quyên qua đó, đâm hãn một cái, ngay sau đó thì mây tên đồng bọn còn lại của hắn cũng cùng ngã lăn ra đất.
“Đau quá.”
“Khốn kiếp, muốn chết sao?”
“A……” Tiếng kêu la đau đớn cùng với âm thanh khủng hoảng hỗn độn vang lên.
Tô Cảnh Minh cũng không cho những tên rác rưởi kia có cơ hội nói chuyện, trong vòng chưa đầy. hai phút, bôn năm tên côn đồ đã cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Cũng ít có người có dáng vẻ tâm cỡ như Tô Cảnh Minh , hơn nữa anh còn luyện tập qua nên mấy tên thanh niên choai choai này căn bản không † hề có cơ hội đánh trả, một đám ngã sâp xuống đất, đau đến mức không gượng dậy nổi.
Giờ phút này chỉ còn lại tên đàn ông đang giữ lây cô gái kia, cô gái vẫn sợ hãi cúi thập đầu như cũ, khuôn mặt vị mái tóc mềm che khuất, dưới ánh đèn mờ mịt trong ngõ, càng không nhìn rõ khuôn mặt cô.
Tô Cảnh Minh vươn vươn bả vai, có chút cà lơ phât phơ, khuôn mặt đẹp trai của anh có chút âm trâm, từ từ bước gân tới bọn họ.
Gã đàn ông hoảng sợ nhìn về phía Tô Cảnh Minh, mang theo cô gái nhỏ kia lui về phía sau, “Mày…… mày đừng tới đây.” Ngay cả giọng điệu cảnh cáo cũng không có lực và sợ hãi tới vậy Tô Cảnh Minh cười cười xấu xa: “Muôn tao không tiên lên cũng được thôi, thả cô ây ra, mày sẽ được an toàn.”
hộ gái kia vừa nghe thấy âm thanh này, thân mình hơi chân động, lập tức ngâng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy người kia là Tổ Cảnh Minh, cô sửng sôt một chút, ngay sau thì mừng rỡ cười cười, “Ảnh †o xác, thì ra lại là Ginl0] Sh GIALT 2 2- anh mau cứu tôi đi.”