Chương 1771:
Tống Ngôn Tư nhìn khuôn mặt nghỉ hoặc mà trầm tư của Lục Hạo Thành, ôn nhu cười cười, anh mở mắt ra, so với người trong ảnh còn đẹp hơn, nhan sắc hoàn mỹ vô, được Thượng Đề ưu ái, khiến anh trở thành mỹ nam tử hiếm có trên thế gian.
“A Thành, anh chờ một chút, bác sĩ một lúc nữa sẽ tới đây.” Cô ta cười nói, ánh mắt si mê nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành bị giọng nói của cô ta kéo lại suy nghĩ, chậm rãi quay đầu lại nhìn cô ta.
Người phụ nữ trước mắt trong mắt anh không tính là xinh đẹp, trang điểm đậm, một thân quý phụ, đeo vòng cô kim cương hoa lệ, một thân N khí giỗng như cô ý ăn mặc, không giộng như khí chất từ trong xương cốt lộ ra.
So với Lam Lam của anh, trong nháy mắt bỏ xa mấy con đường.
Nhưng hai chữ A Thành, khiến cho Lục Hạo Thành biết, người phụ nữ này biết mình.
Cô ta biết danh tính của mình và đưa anh đến quôc gia C, phải không?
“Cô là ai?” Giọng nói lạnh như băng của Lục Hạo Thành lại hỏi một lần nữa.
Tống Ngôn Tư cười cười, “A Thành, trí nhớ của anh thật không tốt, tôi là vị hôn thê của anh, Tống Ngôn Tư. ‘ Tống Ngôn Tư dịu dàng giới thiệu bản thân.
“Tống Ngôn Tư.” Lục Hạo Thành thản nhiên ra khỏi cửa, trong đầu cũng không có tin nào của người phụ nữ này, anh không biết người phụ nữ này.
Lúc này, máy bác sĩ mặc áo khoác trắng đi vào, kêu Tống Ngôn Tư một tiêng” cô Tống. “
Tống Ngôn Tư nhìn thoáng qua bác sĩ chủ chốt, “Bác sĩ Tân, phiên anh rôi, A Thành vừa tỉnh lại, anh hãy xác nhận anh ây có chuyện gì không, tối nay là tiệc sinh nhật của tôi, nêu cơ thê anh ấy không sao, tôi muốn dẫn anh ây đền tiệc sinh nhật của tôi, giới thiệu anh ấy với bạn bè của tôi. “ Nhóm sẽ tập trung lên chương trên app Truyện Hola nhé!
Bác sĩ Tần cung kính gật đầu, “cô Tống, xin vui lòng chờ đợi bên ngoài cửa, tôi sẽ kiểm tra cho anh ây.
Tống Ngôn Tư nhìn anh cười cười, ánh mất đột nhiên xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, sau khi anh tỉnh lại, cũng không tìm người nhà mình, anh đây là mất trí nhớ sao?
“A Thành, anh ngoan ngoãn nghe lời, chút nữa tôi sẽ quay lại.” Tông Ngôn Tư cười xoay người rời đi.
Lục Hạo Thành nhìn cô ta đi ra ngoài, nhìn thoáng qua mây bác sĩ, ánh mắt âm trâm đên đáng sợ.
“Thưa anh, hiện tại sẽ làm một kiểm tra toàn diện.” Bác sĩ Tần cười đến vẻ mặt yêu thương nhìn anh, trên khuôn mặt đên tuôi có một ít đốm đen, làm cho người ta có cảm giác rất hiền lành.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua anh ây: “Bác sĩ Tân, có thê mượn điện thoại di động của anh dùng một chút được không? “
Bác sĩ Tần sửng sót, lập tức lắc đầu, “Thưa anh, xin lôi, tôi không mang theo điện thoại di động. “
s5 na vừa thốt ra, trong nháy mắt bị “v.
mặt”, tiếng chuông điện thoại di động trong túi quần áo đột nhiên vang lên.
Bác sĩ Tần vẻ mặt xấu hồ, hai bác Sĩ và y tá phía sau anh cũng có chút xấu hồ cúi đầu.
Vị bệnh nhân này, cô Tống đã giải.
thích qua, không thể tiết lộ nửa điểm tin tức cho thê giới bên ngoài.
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Hạo Thành liệc. mắt nhìn bác sĩ Tần vẻ mặt xấu hổ, đáy lòng anh tựa. hồ hiểu được tin tức anh ở đây tựa hồ bị phong tỏa.
Nếu không, Lam Lam không có khả năng không ở bên cạnh anh.
Trong phòng bệnh, trong nháy mát yên tĩnh, không khí trên người Lục Hạo Thành tản mát ra khí chất lạnh nhự băng, tựa như hóa thành thực chất bao phủ trong phòng bệnh.
Mấy bác sĩ không tự chủ được cúi đầu, không dám nhìn thần sắc lạnh như băng của Lục Hạo Thành.