Lạc Cần Hi trước khi thay đổi khuôn mặt ôn nhu của mình, thì trên khuôn mặt điển trai đó nhường như nỗi giận lôi đình.

Bất ngò anh dừng chân và lạnh lùng nhìn Lục Hạo Thành, buông lời cảnh cáo: “Lục tổng, tôi hi vọng anh tránh xa Lam Hân một chút, cô ấy là người có con và có chồng, Lục tổng làm như vậy sẽ gây phiền hà cho cô ấy rất nhiều”

.

Lục Hạo Thành vừa nghe, ánh mắt trầm xuống nhìn anh, dưới ánh mắt quẹt qua hơi thở nguy hiểm: “ Lạc tổng, cậu nói cô ấy có chồng, vậy chồng cô ấy là ai”

Một câu hỏi, hỏi ngược lại Cẩn Hi, anh cũng muốn biết, tên khốn đã chiếm tiện nghỉ Lam Lam đêm hôm đó rốt cuộc là ai.

“Cái này tôi không có quyền để nói với anh, nói tóm lại là sau này xin Lục tổng tránh xa Lam Lam một chút”

.

giọng nói của Lạc Cần Hi hung hăng, dưới ánh mắt của Lục Hạo Thành có tình ý, anh nhìn rất rõ ràng, anh có suy nghĩ với Lam Lam, nhưng Lam Lam không thể chịu đựng nổi khi anh đùa giỡn với tình cảm của mình.

Cô bị tổn thương quá sâu, nên sẽ không chú ý, và càng không dễ dàng tiến triển thêm bước nào nữa.

Lục Hạo Thành vì tức giận, lúc này lồng ngực đập lên liên hồi, nhưng trên khuôn mặt điển trai của anh vẫn cười nhạt, giọng điệu anh trầm ngâm như trong đêm tối: “Lạc tổng, hình như cậu không có tư cách gì để nói với tôi lời như vậy Lam Lam đóng góp cho công ty chúng tôi, tôi là tổng tài của cô ấy, đối tốt với cô ấy là điều nên làm”

.

Lục Hạo Thành nói xong, không để ý đến Lạc Cần Hi nữa, anh một tay bỏ vào túi quần, bước đi nho nhã, nhẹ nhàng trước ánh mắt giận dữ của Lạc Cần Hi.

Anh còn phải đi xem một vở kịch hay nữa.

Lạc Cần Hi đứng tại chỗ, gương mặt điền trai đầy sự của Lục Hạo Thành có tình ý, anh nhìn rất rõ ràng, anh có suy nghĩ với Lam Lam, nhưng Lam Lam không thể chịu đựng nổi khi anh đùa giỡn với tình cảm của mình.

Cô bị tổn thương quá sâu, nên sẽ không chú ý, và càng không dễ dàng tiến triển thêm bước nào nữa.

Lục Hạo Thành vì tức giận, lúc này lồng ngực đập lên liên hồi, nhưng trên khuôn mặt điển trai của anh vẫn cười nhạt, giọng điệu anh trầm ngâm như trong đêm tối: “Lạc tổng, hình như cậu không có tư cách gì để nói với tôi lời như vậy Lam Lam đóng góp cho công ty chúng tôi, tôi là tổng tài của cô ấy, đối tốt với cô ấy là điều nên làm”

.

Lục Hạo Thành nói xong, không để ý đến Lạc Cần Hi nữa, anh một tay bỏ vào túi quần, bước đi nho nhã, nhẹ nhàng trước ánh mắt giận dữ của Lạc Cần Hi.

Anh còn phải đi xem một vở kịch hay nữa.

Lạc Cần Hi đứng tại chỗ, gương mặt điền trai đầy sự Thời điểm này, Cố An An và Lục Hạo Khải ở khách sạn cũng dừng lại.

Cố An An toàn thân đau đớn, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, mượn ánh đèn mờ ảo, cô bất ngờ nhìn rõ người đàn ông trước mắt là Lục Hạo Khải.

Trong tích tắc cô cảm nhận được một lớp sương mù dày đặc giữa nắng nóng, đôi bàn tay bất lực của cô xoa đôi mắt mình, định hình lại vẫn là gương mặt của Lục Hạo Khải.

“a”

cô hét lên một tiếng trong cơn giận dữ như xé phổi,, tuyệt vọng và sợ hãi Người ở bên cạnh cô, lẽ ra phải là anh trai Hạo Thành, nhưng tại sao lại trở thành Lục Hạo Khải cơ chứ Lục Hạo Khải nghe thấy tiếng kêu khó chịu này, liền không hài lòng: “hét cái gì mà hét, còn hét nữa thì cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi ngủ”

.

Giọng nói bất mãn, tràn ngập sự vô tình.

Cố An An lòng như dao cắt, lần đầu tiên của cô, cô muốn giữ lại cho anh trai Hạo Thành, tại sao người cướp đi lần đầu tiên của cô lại là Lục Hạo Khải chứ.

Cố An An như bị sắm sét đánh, không thẻ tin tưởng vào tất cả những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Không đúng, có lẽ là cô đang nằm mơ, nhắm mắt lại và mở mắt ra vẫn là cảnh trước mắt.

Trái tim cô bỗng chết trong phút chốc.

Lục Hạo Khải là người em trai điển hình, là một tay chơi nồi tiếng trong giới thượng lưu, nhờ Lục gia che chở nên anh mới có tất cả mọi thứ, nếu không có Lục gia thì anh ta chẳng có gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play