Lam Hân rât hợp với màu trăng, thuần khiết tới mức khiến cô không khỏi nhớ đến *Thiên Sơn Tuyết: Liên: “Giám đốc Lam,,©Ó Việc gì cô cứ nói cho tôi, không cần phải khách sáo.

Đồ nước châm trà hay pha cà phê, tôi đều có thể làm được.”

*Thiên Sơn Tuyết Liên: Là một loài hoa sen màu trăng cực hiểm ở Tây Tạng. Bảy năm mới nở một lân trên núi tuyệt.

Lam Hân ngước mắt nhìn cô một cái, ý cười nhàn nhạt: “Phi Phi, hơn nửa năm rồi tôi không tới công ty, làm việc, cô vắt vả rồi, nhìn cô xem, gà ay đi nhiều rồi. Hiện tại sức khỏe của tôi cũng khá hơn rất nhiều, mỗi ngày tôi sẽ kiên trì tới đây.”

“Giám đốc Lam, không có việc gì khổ GỰOC Ga Ninh Phi Phi cởi mở cười, có chút ngượng ngùng, nói: “Giám đốc Lam, bây giờ tôi còn có tiền làm thêm giò, CuUỘC Sông của tôi đã cải thiện hơn rất nhiều.”

Thời gian gần đây, anh cả hay đánh bạc ở bên ngoài, về nhà đòi tiền, nều như không có tiên, liền ném hết đồ đạc và chửi bới.

Trong lòng cô thật sự rất phiền não, đến mức cô thà làm thêm giờ ở công ty, còn hơn là phải quay về nhà.

Anh cả của cô thật là quá đáng, chuyện này đều do mẹ cô quá nuông chiêu.

Chiều hư đứa con trai độc tôn, cho đến già vẫn phải gánh chịu tội lỗi này.

Dù sao cô cũng nhất quyết không đưa cho anh cả dù chỉ là một xu.

Còn cô… Ha ha… Đáy lòng cô cười, lạnh, khi còn nhỏ, tất cả những gì tốt đẹp mẹ cô đều dành cho anh trai cô.

Lớn lên, cô luôn sống trong sự ghen tị của anh trai mình. Bây giờ, cô còn phải có trách nhiệm nuôi sông gia đình, có lúc ngâm lại, cuộc đời thật không đáng.

Thế nhưng, đó là mẹ ruột của mình, cũng không thể bỏ mặc được.

Nhìn thầy Lam Hân nằm trên giường bệnh mấy tháng, cô rốt cuộc cũng hiểu ra, không biết ¡ ngày mai sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, quan trọng là sống theo tâm nguyện của mình.

“Haha… ” Lam Hân cười cười, nhìn khuôn mặt đã gây hơn rất nhiều, nét mặt cũng trở nên thanh tú hơn, làn da của Phi Phi không tệ, mặc dù không thể chăm „sóc một cách kĩ càng, nhưng tuổi trẻ lại là ưu thế rất lớn.

“Phi Phi, bệnh tình của mẹ cô như thế nào rồi?”

Ninh Phi Phi cười khổ: “Hiện tại đã ổn định rôi, nhưng tôi đoán, lại sắp bị anh trai tôi làm cho ngã bệnh nữa rồi.

Anh trai tôi luôn đánh bạc ở bên ngoài, trong thời gian này, vệ đến nhà nêu không có tiền, hắn sẽ lại ném đồ đạc và chửi bới mọi người.”

Lam Hân nghe vậy, nhíu mày: “Mười lần đánh bạc chín lần thua. Tốt hơn hết là nên tìm một công việc đường đường chính chính.”

Ninh Phi Phi bất đắc dĩ, cười một tiếng: “Giám đốc Lam, mẹ tôi đáng bị như thế. Anh trai tôi chính là bị chiêu hư nên mới thành ra như vậy.”

Ninh Phi Phi nói đến đây, hóc mặt có chút đỏ lên, đáy lòng vô cùng đẳng chát: “Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã rât trọng nam khinh nữ. Bà ấy coi anh trai tôi hon bất cứ thứ gì khác. Những gì ăn ngon, mặc đẹp đêu cho anh trai của tôi. Còn tôi lúc nhỏ thì mặc lại những bộ quân ; áo mà anh trai tôi không muốn. Nếu như gia đình tôi có một bữa ăn ngon, những thứ đại loại như thịt bò hay tôm, cơ bản đều do anh trai của tôi ăn hết. Còn tôi, chỉ có thể ăn một hoặc hai miêng, còn tùy thuộc vào sắc mặt của mẹ tôi nữa.

Lam Hân nghe những điều này, ở thời đại bây giờ còn có người mẹ như vậy sao?

Cô còn nhớ hồi nó sông ở trong thôn, các cụ thường nói răng, nuôi mười đưa con trai cũng không bằng nuôi một đứa con gái.

Chỉ có những người già từng trải mới nói ra những lời như vậy.

Nuôi con trai nói tráng ra cũng chỉ vì sĩ diện, nhưng cũng không thê một gậy đánh chết được, thế thế gian này vẫn còn có rất nhiều nữ nhỉ hiều thuận với cha mẹ.

Nhưng con gái thì khác, con gái có khô đên đâu, cũng sẽ quan tâm đến sự sông chết của cha mẹ. Tuyệt đối sẽ không có chuyện không hỏi không thăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play