Lục Hạo Thành nhìn thấy cô chìm vào giấc ngủ, mới trở lại phòng khách.

Mộ Thành và Dịch Thiên Kỳ cũng đã nghe về tin tức của Cô Ức Sầm, hai người họ đang chờ bọn họ trở về.

Lục Hạo Thành trở lại phòng khách, Mộ Thanh không nhịn được, liền hỏi: “A Thành, chuyện của Ức Sầm xử lý như thế nào?”

Lục Hạo Thành ngồi lên ghế sô-pha bên cạnh.

Mộ Thanh rót cho anh một cốc nước nóng, Lục Hạo Thành uống một ngụm, rồi mới nói: “Cha, mẹ, chuyện này có chút khó giải quyết, hiện tại bọn con vân đang điêu tra.”

Dịch Thiên Kỳ nhíu mày nhìn anh: “Cố Ức Sầm là một người tính tình ngay thẳng, nó không phải là người sẽ làm ra loại chuyện này.’ Lục Hạo Thành nhẹ gật đầu: “Khả năng cao là anh ây bị người khác hãm hại, nhưng bây giờ nhất định phải tìm ra chứng cứ.”

“Hả?”

Một sự tức giận hiếm thấy trên gương mặt của Dịch Thiên Kỳ: “Tại sao? Vì lý do gì mà người ta hãm hại nó?”

Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, người một cách bắt đắc dĩ: “Cha, muôn biết được lý do là gì, cũng chỉ có thể chờ đợi thôi.”

Dịch Thiên Kỳ tỏ ý hiểu rõ, nhẹ gật đâu, nhìn thầy sự tự tin của Lục Hạo Thành, ông cũng yên tâm được phần nào: “Chạ đã xem qua quán bar mà Có Ức Sầm đã đến. Tình cò đó lại là quán bar do một người bạn cũ của, bố mỏ ra. Đây là danh thiếp của ông ây, có sự tham gia của cha, có lẽ sẽ giúp ích nhiều hơn cho việc điêu tra của Các con, dù sao nó cũng là anh trai cả của Lam Lam, cha không muốn nhìn thấy con gái của mình phải thương tâm khô sở.”

Thân thể Lam Lam hiện tại vẫn chưa được khỏe, có điều đứa nhỏ này, tuy rằng nhìn rất yêu ót, nhưng cũng rât kiên cường, năng lực học tập cũng rất cao.

Cho con bé học về kiến thức bắt động sản, nó rất nhanh đã có thê nắm bắt được những kiến thức trọng yếu. Đối với đứa con gái này, ông khá là hài lòng.

Lục Hạo Thành mỉm cười, cúi đầu xem danh thiếp trong tay, sau đó nhìn vào Dịch Thiên Kỳ, nâng tắm danh thiếp lên: “Cha Dịch, với sự giúp đỡ của bó, chúng ta nhất định sẽ điều tra ra Cố Ức Sàm có phải bị hãm hại hay không?”

“Ừ. Để cho Lam Lam cảm thấy vui vẻ trở lại.”

Dịch Thiên Kỳ nói xong, cùng Mộ Thanh quay về bên trong nghỉ ngoi.

Lúc này, Kỳ Kỳ từ trên lầu chạy xuống, “Cha, hai người quay về rồi ạ, mẹ con đâu?”

Lục Hạo Thành nhướn mày liếc nhìn con gái rồi mỉm cười, nhìn thầy gương mặt nhỏ của con gái trở nên ảm đạm, nụ cười của anh có hơi cứng lại: “Kỳ Kỳ. Con…mẹ con đã ngủ rôi.”

“Sóm như vậy sao?”

Khuôn mặt Lam Tử Kỳ đầy vẻ Ủy khuất.

Lục Hạo Thành nhìn con, sững sờ, lại thấy thái dương của con xuât hiện một vết seo, đã được chữa trị qua, mờ đi nhiều rồi, anh có chút chột dạ, hỏi: “Con và anh hai lại cãi nhau phải không?”

“Hừ!”

Khuôn mặt nhỏ của Lam Tử Kỳ thở phì phò: “Anh ấy dám xé mắt bức tranh mà con vừa vẽ. Hơn nữa cái miệng đó hôm nay không biết đã gặp phải chuyện gì, như pháo laser vậy, hung hăng nói không ngừng. Ä còn nữa, hôm nay anh ây lại chơi trò chơi nạp tiên đây ạt”

Lục Hạo Thành toát mồ hôi hột, anh có thể giả vò như chưa biết chuyện của hai đứa nhỏ này hay không? Chuyện của hại đứa, anh không tài nào giải quyết được. Một bát nước còn chăng băng nhau, dù nói như thế nào cũng được tính là không công bằng.

Hai anh em nhà này, ai nây cũng đều có lý cả, người cha già này, nói đỡ cho ai cũng đều không họp lí.

“Ha ha ha…” Lục Hạo Thành cười cười, “Kỳ Kỳ, tại sao anh hai con lại xé bức tranh của con vậy?”

Lam Tử Kỳ vô cùng tức giận, nói: “Màu vẽ của con không cân thận dính vào quân áo của anh ây, anh hai hôm nay như bị hóa rồ ý, vô cùng nóng giận, xé nát bức tranh con vẽ.”

Lục Hạo Thành: “…” Thật sự, có thể tức giận tới mức ẫy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play