Nói xong, ánh mắt Lục Dật Kha chân thành nhìn Lam Hân, “Mẹ Tiểu Tuần, ta.nợ con một tiếng xin lỗi, xin lỗi chuyện trước kia con cũng không nên đề ở trong lòng, người không trải qua một số chuyện, thật sự sẽ không hiểu được tầm quan trọng của tình thân. ° Lam Hân hơi sửng sót, không nghĩ tới Lục Dật Kha luôn cao ngạo lại khí thế sẽ xin lỗi cô.

Cô mỉm cười: “cha, con không sao, cha không cần phải để nó trong lòng.”

Cô bị thương, không đồ lỗi cho ông.

Vào thời điểm đó, ông đã nằm trong bệnh viện, cũng không phải lỗi của ông.

Lục Dật Kha cười gật đầu, “Con có thẻ tha thứ cho cha, cha rất vui, trước kia đã nói với con máy lời gây tổn thương, lời của ta, con ngàn vạn lần đừng đề ở trong lòng. “

Lam Hân: “con không nhớ. “

Lục Dật Kha lăng lặng nhìn nhan sắc thanh lệ của cô, tựa hồ chỉ gặp phải chuyện mới khiến cô phẫn nộ tức giận, đôi mắt sáng ngời kia mới có thê đặc biệt lạnh lùng.

Lần trước ông yêu cầu cô rời khỏi A Thành, nhìn thấy cô không giỗng bây giò, bình thường nhìn cô đêu đặc biệt tỉnh khiết và dễ ở chung.

Lục Dật Kha lại nói: “Cũng cảm ơn con, đệ cho ba anh em tiêu Tuần mỗi tuần đều đến đây cùng ta, cũng có thể cho ta hưởng thụ một chút niềm vui của Cuộc đời, ba đứa nhỏ ta đều rất thích. “

Lam Hân cười nói: “cha cũng là ông nội, đây là những gì bọn nó nên làm. “

Đáy lòng A Thành đối với ông còn có mâu thuần, chưa bao giò chủ động nhắc tới cha anh, cho dù ở gân như vậy, anh cũng rất ít khi đến thăm cha anh.

Hai người lại tán gẫu một hồi, Lục Dật Kha hẹn bạn bè câu cá đã tới, cô mới ròi đỉ.

Lam Hân lẳng lặng ngồi trong quán cà phê một lát, tâm trạng có chút phức tạp.

Trước đó cô luôn đối mặt với áp lực rât lớn, cô mỉm cười với người khác, những người khác nói răng nó không quan trọng, nhưng cô có môi quan hệ rât tốt, cô cân một bờ vai mạnh mẽ, trở thành nơi trú ấn an toàn của mình.

Bây giò cô đã tìm thấy nó.

Lam Hân khởi động xe lăn, đang muôn đi ra ngoài.

Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn ngoc qua sô điện thoại lạ, do dự một chút nhưng vẫn nhận.

“Alo”

“Hu hu hu” Lam Hân vừa nghe tiếng khóc của đối phương có chút quen thuộc, Khương Tịnh Hàm, cô ta đây là sao Cô hơi cầm điện thoại ra một chút, bên trong vẫn truyền đến tiếng khóc thống khổ của Khương Tịnh Hàm.

“Cô làm sao vậy, muốn khóc tự mà khóc, đừng gọi điện thoại khóc với tôi.

Thanh âm Lam Hân cực lạnh.

“Chị chị chị, chị cứu tôi đi, tôi cầu xin cô, tôi biết trước kia đều là tôi không tốt, nhưng tôi thật sự hết đường rồi.

Khương Tịnh Hàm đối diện khóc lóc kể lại.

Lam Hân khẽ nhíu mày, hỏi: “cô sao vậy”

Cô nhớ rõ ngày đó sau khi cô biết mình là con gái của Có gia, vẻ mặt chịu rất nhiều đả kích rời đi, ngày đó cô ta vần cao ngạo như cũ, ánh sáng rực rỡ nhìn cô.

“Là Cố An An, tôi thiếu tiền, cô ta giói thiệu cho tôi một nhà cho vay nặng lãi, tôi mượn năm triệu mở quán bar và đầu tư, nhưng không ngò mấy tháng lại thua lỗ, hiện tại tôi không có tiên, bọn họ muốn đưa tôi đi làm ăn, chị, nễ tình trước kia chúng ta là người một nhà, chị cứu tôi đi.

Anh cả mặc kệ tôi, cha cũng không quan tâm tôi, tôi thật sự là không đường mới gọi điện thoại cho chị. “

Lam Hân vừa nghe những lời này, lúc ăn ngon uồng ngon không nhớ cô, lúc không đường ngược lại nghĩ. đến việc tìm cỗ, Lam Hân cô dễ ức hiếp như vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play