Tuy là đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng vân không có ý thức, cũng giỗng như Lam Hân phải cân máy thở thì mới có thê sông sót.

“Mẹ.”

Cô ta đi vào, trưng ra vẻ mặt thương tâm nhìn bà nội trên giường bệnh.

Lục Hạo Thành bận rộn chăm sóc cả hại người bệnh hai phía, C An An đến đây, anh cũng không thèm liếc ` mắt với cô ta một cái, trực tiếp trở về phòng bệnh của Lam Hân.

Lâm Mộng Nghỉ nhìn thây cô ta, sắc mặt tái nhợt, “An An, hiện tại không đủ người trông, trước tiên con cứ ở nơi này chăm sóc bà nôi trước, ta trở về mang vài thứ lại đây, trong vòng một giờ ta sẽ quay trở về đổi người.”

Cố An An: “Mẹ, không vội, hôm nay buổi tối ta ở trong này chiêu bà nội Cố đi?”

Lâm Mộng Nghỉ nhìn cô ta một cái thật sâu, lập tức lắc đầu: “Không cần, Lục Hạo Khải giờ đã xảy ra chuyện như vậy, sau khi mẹ quay lại thì con đi tìm nó đi, có nói như thê nào thì con cũng là vợ của người ta rồi, cho dù nó không phải con ruột của nhà họ Lục, nhưng giờ con đã gả cho bên đó, cũng không thể cứ mặt kệ như vậy.

Trong lòng Có An An lại cười lạnh không thôi, nêu là Lam Hân ở bên cạnh mà xảy ra tình huồng như Vậy, bà ây đã sớm khóc rồi, còn có thê khuyên con gái của mình đi tìm người ta sao?

Nguyên nhân chính vẫn là do cô ta không, phải con gái ruột, nên bà ây mới có thê nói như vậy.

Tuy nhiên, lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Cô An An vân ngoan ngoãn đồng ý: “Mẹ, con sẽ đi.”

“Được rồi!”

Lâm Mộng Nghi lúc này mới vừa lòng gật gật đầu rời đi.

Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại mỗi Cô An Ăn, nhìn thấy bà nội Cố đang yên lặng năm trên giường bệnh hô hập bảng máy thở, ánh mắt cô ta bỗng trở nên ngoan độc, nêu rút ông thở ra, bà nội sẽ nhanh chóng biên mắt trên thế giới này.

Có An An nắm chặt hai tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ống dẫn thở.

Trong nháy mắt lại xuất hiện một cỗ xúc động, cô ta muôn rút Ông thở của bà lão đang năm trên giường.

Cô ta không tự chủ được bà nhâc cu tiên lên trước. một chút, tay run rây, lại rụt trở vê, hiện giờ, cô phân công ty của bà lão này đã biến thành của cô ta, đợi cho người nhà họ Cố phát hiện ra được thì tật cả đã muộn rôi.

Cô ta biết, làm việc lớn thì cần có can đảm, không có can đảm cùng mưu lược, chuyện gì cũng không thê làm được.

Cô ta lại duối thẳng tay ra, giờ khắc này, thật sự muôn tiệt đường sông của bà nội Cố, bà lão này từ trước đến nay vẫn không thích mình, sau này chắc chắn cũng không ưa gì mình.

Cô ta có chút xúc động đi về phía trước được vài bước, vội vàng vươn tay, bắt lấy, ống dẫn thở trên mặt bà nội Cố muốn kéo xuống.

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đây ra.

” Cố An An kinh sợ hoảng hốt, không kìm được mà hét toáng lên.

Lam Tử Kỳ cầm một bó hoa tươi trong tay, tiền vào phòng, nhìn thấy bộ dạng Cố An An hoảng hốt, sắc mặt lại đi nhợt sợ hãi, cô bé liền mang vẻ mặt nghỉ hoặc, “Cô gặp quỷ hay gì vậy?

Làm ra chuyện gỳ mờ ám rồi chắc?”

Kỳ Kỳ vẫn luôn không thích Cố An An, tưởng tượng đên những việc người phụ nữ này đã làm với mẹ mình, trong lòng cô bé chỉ ngập tràn lửa giận.

Trong lúc định qua thăm mẹ, đồng thời biết được bà cố cũng đã xảy ra chuyện, cô bé liền mua hai bó hoa tươi mang lại đây.

Cố An An vừa thấy người đến là Lam Tử Kỳ, sắc mặt rât nhanh đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cô bé, “Mày xông tới nơi đây làm gì?

Mẹ mày ở ngay phòng cách vách, mày đi nhằm phòng rồi.”

Lam Tử Kỳ cũng không thèm đề ý tớ cô ta, đem hoa cầm vào bình trên tủ.

đầu giường.

Nhìn thoáng qua bà cố nhà mình, đáy lòng cô bé khổ sở, đôi mắt to long lanh cũng phiếm hoi nước, ông vừa xảy ra chuyện, bà cô cũng xảy ra chuyện, mẹ cũng lại như vậy, những chuyện không may liên tiệp ập đến, khiến cho người một nhà của cô bé chìm trong bầu không khí ưu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play