Hàng mi thanh mảnh và cong vút của Lam Hân nhẹ nhàng chớp động, cười nói: “Phi Dương, cám ơn cháu đã giũ lại mặt mũi cho mợ nhé, khiến bản thân trở nên tốt hơn, sau này cũng, cố găng chăm chỉ học tập hơn, nêu có gì không hiểu thì cứ hỏi thầy cô cùng các bạn học cùng lớp.
Chuyện này xong thì mẹ cháu sẽ an tâm, không bao giờ phải lo lắng vê việc học hành của cháu nữa.
Sở Phi Dương nhìn thoáng qua ba anh em Lam Tử Tuân đang rât nghiêm túc làm bài tập, cười nói: “Mợ, cháu cũng muôn cám ơn mọ, cám ơn mợ đã nói với cháu răng học tập không phải vì bất cứ ai, mà Ìà vì tương lai của chính mình mà học, cháu thích chơi trò chơi như vậy, cháu muôn sau khi lớn lên sẽ đi làm công việc thiết kế trò chơi, nhưng điều kiện đầu tiên của cháu là phải học tập thật tốt, chỉ khi hoàn thành việc học thì cháu mới có thê đạt được ước mơ của mình.”
“Đúng rồi!”
Lam Hân cười xoa xoa đầu cậu bé, khích lệ cậu: “Phi Dương, cháu thật là càng ngày càng trưởng thành hơn.”
Sở Phi Dương cười nói: “Mợ, tuy nhiên khi đứng ra so sánh với ba anh em Tiểu Tuần cháu vẫn còn kém nhiều lắm, cả ba anh em bọn họ đều biết vì ước mơ mà phân đậu, mà cháu thì vẫn đang chiến đấu với mấy cái pinyin của hán ngữ đây này.
Lam Tử Kỳ nâng mắt lên, đôi mắt to trừng mắt với đôi phương rôi nói: “Sở Phi Dương, thanh mẫu vận mẫu đơn giản như vậy, ở trong mắt như cậu sao lại trở nên khó như vậy chứ?”
Mấy cái này xem vài lần là có thể nhớ kỹ, đối với Sở Phi Dương mà nói, như là đang đòi mạng cậu ta vậy.
Cậu ta mà còn tiếp tục ngu ngốc như vậy, giáo viên ngữ văn thê nào cũng bắt cậu ta lên bảng đứng luôn mất.
Sở Phi Dương hiện tại đang xêp-thứ ba từ dưới đêm lên của lớp, thật sự là đáng xâu hồ, lúc đi học còn thường xuyên nói mây chuyện vụ vặt, vớ vân,khiến cô bé nhiều khi cũng bị măng theo.
Cậu ta không có việc gì thì tìm mình làm gì?
Sở Phi Dương hơi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hai cánh môi cũng mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trông rất là đáng yêu, cậu bé có chút ngượng ngùng mở miệng; “Kỳ Kỳ, là do tôi không thông minh bằng cậu.”
Lam Tử Kỳ “Ha ha” cười, “Sở Phi Dương, sự thông minh tôi trí của cậu đều dùng để chơi trò chơi hết rồi, nếu cậu đem tinh thần tập trung vào trò chơi dời sang việc học, cậu cũng có thể nằm trong top dẫn đầu của lớp đấy.”
“Thật vậy chăng?”
Sở Phi Dương mang vẻ mặt rụng động, trở thành người đứng đâu của lớp, ánh mất giáo viên nhìn cậu bé phải chăng cũng sẽ giống như ánh mắt lúc họ nhìn qua Tiểu Tuần cùng Nhiên Nhiên đúng không?
Ảnh mắt thây cô nào nhìn tới cậu cũng không lây làm vui vẻ, cậu cũng muôn khiên cho các thây cô được vui mừng, tuy nhiên, vừa vào đên lớp học, cậu đã không thể ngồi yên được, rất muôn vui choï.
Lam Tử Kỳ liếc mắt về phía đối phương một cái, cúi đầu tiếp tục viết chữ: “Nêu muôn: đứng được thứ nhất, trước tiên phải thay đổi được thói quen xâu này của cậu, đầu tiên, đi học thì nên lăng tai nghe giảng, buôi tôi trỏ vê phải ôn tập lại, sau khi làm xong bài tập thì đọc thêm các sách ngoại khóa, làm được mây việc này thì cậu có thể thí được vị trí thứ nhất.”
” Sở Phi Dương hơi vò đầu bút tai, ‘Kỳ Kỳ, làm được mấy việc đó quả thực quá khó khăn.
Lam Tử Kỳ cũng không thèm nhìn đôi phương, mà nhìn qua Lam Hân “Mẹ, con nói với mẹ chuyện này, Sở Phi Dương lúc đi học thích nhật là nói chuyện riêng trong giờ học, đôi khi cậu ta còn cô tình nói chuyện với con, hại con thỉnh thoảng cũng phải cùng nhau chịu măng.”
Sở Phi Dương cướp lời giải thích, “Kỳ Kỳ, cậu và Hà Vũ Hiên sau khi tiền hành đối chỗ ngồi thì trỏ thành bạn cùng bàn, hai người các cậu chẳng phải trước kia cũng có thù oán à?
Hiện tại như thế nào lại trở nên tốt như vậy 2”
Cậu bé nhìn thấy Hàn Vũ Hiên đối Kỳ Kỳ rất tốt, mà Kỷ Kỳ lại độc mồm độc miệng khi nói chuyện với chính mình, còn không thèm chọi với cậu, đáy lòng cậu bé cảm thấy khó chịu, khổ sở, cậu luôn muôn được chơi với Kỳ Kỳ.
Lam Hân đã nhanh chóng liếc qua con gái mình, con bé này có thâm thù với bạn cùng lớp nữa sao? .
Truyện Trọng SinhLam Tử Kỳ lập tức vội vã giải thích, “Mẹ, mẹ đừng nghe Sở Phi Dương nói lung tung, con cùng Hàn Vũ Hiên trước đó chỉ là hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết, chẳng lẽ con còn phải mặt nặng mày nhẹ với người ta sao?
Hàn Vũ Hiên kia cũng không đên nỗi tệ, ít nhất còn có ý chí hơn cậu nhiêu, người ta mỗi ngày đều rất chăm chỉ đọc những cuôn sách hay, còn cậu thì sao hả?”
Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn sang tên anh họ mách lẻo một cái, lại tiêp tục làm bài tập.
Cô bé vừa mới cầm bút lên, Tiểu Tuấn lại đặt bút trên tay xuống, nở nụ cười dịu dàng nhìn mẹ mình, mẹ cùng mây đứa nhỏ bọn mình làm bài tập, thật ấm áp, “Mẹ, con đã làm xong bài tập rồi, mẹ giúp con ký tên GII`U Giọng điệu cũng dịu dàng hơn bình thường rât nhiêu.
Lam Hân cười cười, “Tiểu Tuấn, tốc độ này của con cũng thật là nhanh.”