Mộ Thanh nói, bà rất cảm kích đối phương có thê tin tưởng mình.

“Vâng!”

Mộ Thanh hướng về phía bên kia, kéo lây tay Lam Hân, cười cười.

Lam Hân nhìn cả hai người mẹ, vui vẻ cười cười.

Đáy lòng bồng nhiên nghĩ tới Đào Mộng Dị, cho dù bà ta đôi xử với cô khôi tốt chút nào, nhưng nói đi nói lại, chính mình vẫn là bà ta nuôi lớn.

Nếu không có một lần hãm hại kia, cô chắc hắn vấn sẽ hết lòng tôn kính người mẹ nuôi đó.

Mấy người cùng nhau đi dạo siêu thị một hôi lâu, Lạm Hân cùng Mộ Thanh cũng không hề khách khí. lựa chọn được rất nhiều đồ dùng sinh hoạt thường ngày.

Ra khỏi siêu thị, Lam Hân nhìn về phía Cố Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi, “Cha, mẹ, nêu cha mẹ đêu không có việc bận gì, thì cũng qua, nhà con đi, tối nay con sẽ làm mì văn thắn cho cha mẹ cùng ăn.’ Lam Hân cũng không biết lý do tại sao, đột nhiên cô muôn đêm nay cùng cha mẹ ăn chung bữa cơm.

Lâm Mộng Nghỉ cùng Có Tích Hồng vừa nghe lời này, hai người lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý.

Mộ Thanh nói: “Mộng Nghĩ, Tích Hồng, vậy chúng ta cũng cùng đi thôi, Lạm Lam gói sủi cảo ăn ngon lắm đầy, đến lúc đó hãy mang một ít trở vệ cho dì Bành, chị còn nhớ rõ dì ây cũng rất thích ăn sủi cảo.”

“Vâng, Chị Mộ Thanh.”

Lâm Mộng Nghỉ cười gật gật đầu.

Máy người cùng nhau lên xe về nhà.

Lục Hạo Thành vừa đến nhà, liền nhìn đến Cô Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi đã có mặt, sau khi anh chào hỏi qua, ánh mắt lại liếc nhìn con gái mình đang ngôi trên ghế SỐ pha, cô bé đang tức giận thở phì phì nhìn anh.

Vẻ mặt tươi cười của Lục Hạo Thành giò hơi cứng đờ, anh tự biết bản thân đuôi lý, chỉ có thể cười ra mặt, “Kỳ Kỳ, cha lần sau nhất định sẽ thật chú V. Sẽ, không quên ký tên lần nào nữa.

“Hừ!”

Lạm Tử Kỳ nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, “Cha, con đã nhắc nhở rồi mà, toàn bộ bài tập của môn toán học đều phải ký tên, cha lúc â ấy cũng đã gật đâu, vì cái gì mà lại không ký tên vào chứ?”

Lục Hạo Thành hơi mím môi, không dám ngước mắt nhìn con gái, anh lúc m cũng không biết bản thần mình.

đang suy nghĩ cái gì, sao lại có thể không ký tên vào chứ?

Có Tích Hồng cười nói: “A Thành, hiện tại bọn nhỏ đều đã đến trường, tất cả đều có sự giám sát của các bậc cha mẹ, con xem nhiều tin tức sẽ biết, hiện tại áp lực của bọn nhỏ cũng rất lớn, áp lực của người làm cha mẹ cũng rt lớn.”

Lục Hạo Thành gật gật đầu, “Bác trai “A Thành, không phải là giờ này con nên gọi là cha rồi sao?”

Mộ Thanh vừa từ trong phòng bếp đi ra nhìn vào con trai, nhắc nhở con trai mình, thằng bé này và Lam Lam đều đã kết hôn rồi, phải gọi tiếng cha mới phải.

Lục Hạo Thành gật gật đầu, hơi mím môi, hai nhà Lục Cố quan hệ rất tốt, đã gọi là bác trai nhiêu năm như vậy, giờ sửa lại vẫn có chút không thuận miệng.

“Cha, con biết rồi, sau này con sẽ chú ý hơn.”

“Được! Kỳ Kỳ, cháu cùng đừng tức giận với cha mình nữa, con người thì ai cũng phải phạm sai lầm mà thôi.”

Có Tích Hồng cười với vẻ mặt từ ái nhìn qua cháu gái ngoại mình với ánh mắt cưng chiêu.

Thật muốn đem mấy đứa cháu của mình mang về, trong nhà có ba anh em đứa trẻ chung sông, chắc hẳn sẽ vô cùng náo nhiệt.

Lam Tử Kỳ lúc này mới gật gật đầu, “Cha, lần này coi như nê tình ông ngoại xin cho cha, con cũng không thèm so đo với cha nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play