Có Ức Lâm nhìn qua Trầm. Giai Kỳ ôn nhu cười cười, “Bà nội, cháu đều nghe lời bà.”

Trầm Giai Kỳ tiếp xúc đến ánh mắt của anh, lại căn nhẹ cánh môi một chút.

“Được! Trong nhà chúng ta, cháu là ngoan ngoãn nghe lời nhất.”

“Bà nội, chẳng lẽ cháu không ngoan sao?”

Cố Ức Sầm ở một bên bất mãn lên tiếng.

Bà nội Có nghiêm mặt hỏi lại: “Chẳng lẽ cháu rất ngoan sao?

Cô gái nhỏ trong siêu thị, cháu cũng tiếp xúc không đứng đắn với người ta, lúc ta đi siêu thị có nhìn qua vài lần, cháu đó, hiện tại xã hội phức tạp như vậy, có thể tránh được chút phiên toái nào liên ra sức mà tránh, không cân cho mang đến phiền toái gì cho nhà chúng ta đâu.”

Cố Ức Sâm vừa bị bà nội quở trách:.. ” Anh thức thời ngậm chặt miệng, anh là anh trai mà không ra dáng anh trai, ở trong lòng bà nội thì người anh này không thể nào so sánh với em trai được.

Cố Ức Lâm đứng dậy, đi đến bên cạnh Giai Kỳ bên giọng điệu ôn nhu, “Giai Kỳ, chúng ta đi lên trước đi, lát lại xuông ăn cơm.”

Trằm Giai Kỳ nhìn thoáng qua anh, đứng dậy chào hỏi những người lớn tuổi rồi đi theo Cô Ức Lâm lên phòng anh.

Đây là lần đầu tiên Trầm Giai Kỳ đến ngôi nhà họ Có, nhìn thấy căn biệt thự lộng lây huy hoàng, cô vừa tiên đến, liền cảm giác có chút choáng ngợp.

Có Ức Lâm đỡ cô đi lên tầng, cả hai người dọc theo đường đi đêu không nói chuyện.

Hai anh em trai Cố Ức Lâm ở trên tầng ba, căn phòng của cả hai đều rất lớn.

Phòng của hai người được ngăn cách với hành lang ở giữa, dù ở một tâng nhưng cũng không ảnh hưởng gì đên nhau.

Có Ức Lâm đầy cửa ra, Trầm Giai Kỳ vừa xem qua, đập vào mắt là hai tông màu xám và trắng thuần khiết, không có lân lộn thêm màu sắc nào khác, giỗng như con người chủ nhân căn phòng này vậy, nhìn có vẻ càng thêm trong suôt thuận khiêt, khiên người nhìn cũng có cảm giác thoải mái tươi sáng.

Phối hợp với bộ sô pha và đồ nội thất cùng tông màu, trong cảm giác sang trọng, cường điệu lại mang theo chút sâu sác.

Ánh mắt Có Ức Lâm dịu dàng nhìn cô, từ phía sau ôm lây cô, gục đâu trên vai cô.

Trầm Giai Kỳ hơi sửng sốt, lại lẳng lặng đứng tại chỗ không nói gì.

Cố Ức Lâm ôn nhu mở miệng: “Giai Kỳ, chúng ta két hôn đi.”

Trầm Giai Kỳ nghe thầy câu này, sắc mặt trở nên khiếp sợ.

Cô mỉm cười nói: “Cố Ức Lâm, nhưng mà tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu.”

Lúc cùng anh yêu đương, lúc biết anh là nhị thiếu gia nhà họ Có, cô luôn có cảm giác lo sợ được mắt trong môi quan hệ này.

Cho dù trong lòng biết: sẽ có một kết cục không tốt, nhưng cô vân kiên trì như cũ, cô không thể chiếm được sự hài lòng của tất cả mọi người, nhưng ở trong lòng Ức Lâm, ít nhât còn yêu cô sâu sắc, cũng biết rõ người đàn ông này rất lương thiện, cho dù cô muốn chêt, nhưng cũng không quá hận anh.

Những lời này, là những lời cô chờ mong nhật từ trước đên nay.

Thời điểm đó cô luôn mong đợi, nêu có thể được ở bên cạnh anh,cả đời này cô sẽ hệt lòng yêu người đàn ông này đáp lại tình yêu của anh.

Khi đó cô nhún nhường, khát khao, cho dù có bị vận mệnh đùa cọt thê nào, cô cũng sẽ tiệp tục kiên trì.

Cô cố gắng và kiên trì như vậy, để rồi tới rồi cuối cùng, đồi lây sự rút lui và từ bỏ của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play