Anh nhẹ nhàng cười, nhìn thấy trên mặt cô không hề có chút lo lắng nào cả, liền cười nói: “Lam Lam, nhìn bộ dạng của em kìa, có vẻ như rất muốn anh đi vào.” “Nói bậy cái gì vậy? Tâm địa em không độc ác như vậy đâu?” Lam Hân trầm mặt xuống phản bác, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, đôi môi màu đỏ dần chuyển sang hồng tươi căng mọng.

Cẩn Hi nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng u tối.

Nhưng cứ nghĩ đến tối mai, cô phải cùng Lục Hạo Thành đi dự tiệc rượu, trong lòng anh liền cảm thấy khó chịu.

Lục Hạo Thành, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Theo như những gì mà anh biết, những buổi tiệc rượu như vậy, Lam Lam không đi tham gia cũng chẳng sao cả.

Với lại bản thảo thiết kế sản phẩm mùa thu của cô đã qua rồi.

Điều này khiến anh không thể nào không hoài nghi lòng dạ của Lục Hạo Thành.

“Ngốc, coi như em còn có chút lương tâm đó, em yên tâm, uống một ly sẽ không bị giao thông chặn lại đâu.” Cần Hi cười tít mắt rồi nhìn cô.

Vừa nghĩ đến cô lo lắng cho anh, trong lòng anh liền rất vui.

Lam Hân không nhịn được liền liếc anh một cái, rồi cười: “Chúng ta quen nhau bảy năm rồi, em có nhẫn tâm hay không, trong lòng anh rất rõ.” “Rõ, rất rõ!” Cẩn Hi cười theo, chính là bởi vì quá hiểu rõ nhau, quá hiểu cô là người như thế nào, nên anh mới mê muội cắm đầu vào, u mê không lối thoát, không thể nào tìm được đường ra.

“Nếu hiểu rõ thì tốt, ăn khuya xong mau về nghỉ ngơi thôi, em nghe Nghiên Nghiên nói, từ sau khi anh đến thành phố Giang, mỗi ngày đều rất bận.” %3D Ánh mắt sâu thẳm của Lam Hân nhìn lấy anh, không muốn anh quá mệt mõi.

Anh vốn là đến cùng cô, cuối cùng, cô ở lại, anh cũng ở lại, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ.

“Biết rồi, anh nghe Lam Lam của chúng ta hết.” 11 Cẩn Hi nghe thấy lời quan tâm của cô, liền nhìn cô nháy mắt nghịch ngợm nói.

Bỗng nhiên anh đùa: “Lam Lam, chúng ta như vậy có phải rất giống tình nhân không?” Hỏi xong, trên gương mặt điển trai của anh, đôi mắt ấm áp nhìn cô sâu sắc.

Lam Hân từ từ ngây ra với câu hỏi của anh, nhìn thấy ánh mắt anh sâu thẳm nhìn chẳng giống như đang đùa chút nào.

Lam Hân có chút ngây ra nhìn anh, cô, không muốn người bị tổn thương nhất chính là Cẩn Hi.

Cần Hi nhìn thấy ánh mắt ngây ra của cô, không một chút cảm xúc, chỉ ngây ra rồi nhìn lấy anh, khuôn mặt khó xử không biết phải trả lời như thế nào.

Trái tim anh bây giờ, từng chút từng chút một trở nên lạnh lẽo.

Lam Lam và anh, Lam Lam chưa bao giờ có suy nghĩ khác, trong lòng cô, giữa bọn họ chỉ có tình thân, tình bạn.

“Ha ha…” Cần Khi bỗng nhiên cười phá lên.

Tiếng cười bỗng nhiên dừng lại, anh cười tươi nhìn và nói: “Lam Lam, anh đùa thôi, không lẽ em coi đó là thật chứ?”.

Nói xong, anh cúi đầu, khóe miệng vẫn chưa kịp cười xong, dần dần trở nên cay đắng.

Anh không hề nói đùa, anh đang rất nghiêm túc.

Nhưng người phụ nữ đối diện anh sẽ không hiểu.

Lam Hân bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

May mà anh ấy chỉ đùa thôi, nếu như anh ấy nghiêm túc, thì cô sẽ không biết nên làm gì nữa? Cần Hi là người đàn ông tuyệt vời hiếm có trên thế giới.

Anh ấy giàu có, trông lại rất đẹp trai, con người lại tốt, đó là bạch mã hoàng tử mà rất nhiều phụ nữ đều muốn liều mạng để gả cho anh.

Bây giờ cô đang nuôi ba đứa con, không thể làm lỡ anh được.

Cô lấy trong túi ra một viên kẹo màu xanh, lột vỏ và đưa viên kẹo qua cho anh.

Cần Hi vừa nhìn, trong mấy ngón tay trắng trẻo thon dài đó, là một viên kẹo màu vàng nhạt, anh ngẩng đầu, nhìn cô một cái rồi cười nhẹ, há miệng và ăn kẹo.

Cô đút kẹo cho anh, chắc chắn rất ngọt ngào.

Tuy nhiên, giây phút sau đó, ngũ quan của anh đều díu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play