Lục Tư Tư trừng mắt nhìn phía trước, không ngừng có dòng xe cộ chạy qua xe của bọn họ, trong lòng cô càng thêm rối loạn.
Lục Hạo Thành nói: “Chị à, chị không cần lo lắng, đi rồi thì biết.”
Lam Hân cũng thuyết phục: “Chị Tư Tư, bây giờ chúng ta không biết tình hình, chị đừng lo lắng, chủ tịch có thiên tướng, sẽ không có chuyện đâu. “
Lục Tư Tư gật đầu, không có lên tiếng.
Khi đến bệnh viện, mấy người họ đã đến thẳng phòng chăm sóc đặc biệt.
Lương Vỹ đợi Lục Hạo Thành và Lục Tư Tư.
Tần Ninh Trân ở bên cạnh buồn bực khóc.
Lục Hạo Khải và Cố An An cúi đầu đứng sang một bên.
“Lục tổng, tiểu thư, hai người đến rồi.” Ngay khi Lương Vỹ nhìn thấy Lục Hạo Thành và Lục Tư Tư, anh ấy bước nhanh về phía họ như thể vừa nhìn thấy một vị cứu tinh. .
truyện ngôn tìnhTần Ninh Trân liếc mắt nhìn ba người Lục Hạo Thành, trong mắt tràn đầy tức giận, không ngờ tới nhanh như vậy.
Anh không phải rất ghét cha mình sao? Thường thì cha anh ốm, anh cũng không thèm về nhà chăm sóc.
Nghe tin cha được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, giờ anh chạy nhanh như vậy.
Lục Hạo Thành sắc bén liếc nhìn Tần Ninh Trân, ánh mắt băng lãnh như mùa đông tháng mười hai âm lịch.
Tần Ninh Trân cảm tháy lạnh cả người.
Nhưng bà ta phải tiếp tục diễn xuất.
“Hu hu hu…… Dật Kha, sao ông lại có thể bất cần như vậy? Nếu như ông có chuyện gì thì tôi phải làm sao?” Tần Ninh Trân khóc lớn.
Lương Vỹ lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, nhìn Lục Hạo.
Thành và Lục Tư Tư nói: “Ba vị, đi trước một chút nói chuyện.”
Lục Hạo Thành liếc nhìn Lam Hân, không muốn cô lo lắng, “Lam Lam, em ở đây chờ chúng tôi. “
Lam Hân cũng không quan tâm lắm, cô gật đầu:” Được! “
Sau đó ba người đi về phía bên kia.
Tần Ninh Trân trong lòng cảm thấy có chút bát an.
Bà ta nhìn Lục Hạo Khải, Lục Hạo Khải biết ý của mẹ mình nên đã tiến lên vài bước.
Lam Hân dường như nhìn thấy động cơ của Lục Hạo Khải, cô cũng di chuyển và đi đến góc để đứng, theo cách này, có thể nhìn thấy Lục Hạo Khải ở phía trước và Lục Hạo Thành và những người khác có thể được nhìn thấy ở bên trái.
Lục Hạo Khải vừa nhìn liền thấy Lam Hân biết mình muốn làm gì.
Hắn đi được hai bước thì dừng lại tại chỗ.
Lục Hạo Thành nhìn Lương Vỹ hỏi: “Thư ký Lương, cô chắc chắn biết chuyện tối nay xảy ra. Cha tôi không thể vô cớ ngã cầu thang.”
Lương Vỹ gật đầu, vẻ mặt nghiêm ngi ục tổng, tôi biết, nhưng có một điều kỳ lạ, chủ tịch bị thương và không đưa đên bác sĩ kịp thời, điều này làm trì hoãn tình trạng của ông ấy, bây giờ ông ấy đã bắt tỉnh và hôn mê.”
Lục Tư Tư cười lạnh nói: “Tôi chỉ sợ chuyện này căn bản cũng không phải ngoài ý muốn, cha tôi ra quyết định thu hồi quyền lực của Lục Hạo Khải, cả hai mẹ con nhà kia đồng thời mắt đi vị trí trong công ty, loại người giống như Tần Ninh Trăn với tính cách của bà ta, khả năng làm ra chuyện chó cùng rứt giậu là rất cao.”
Lương Vĩ cũng gật gật đầu, “Chuyện lúc trước phu nhân trộm đi bản thiết kế của tập đoàn Lục Thị, cơn tức giận của chủ tịch vẫn còn chưa tan, vẫn chưa để phu nhân quay lại công ty nữa.
Tuy nhiên sự tình hôm nay, lúc ấy tôi cũng không có mặt ở đây, chủ tịch cũng không có ra lệnh cho phía bộ phận nhân sự, cho nên, vị trí của Lục Hạo Khải vẫn được giữ lại như cũ.”
“Đáng chết!”
Lục Hạo Thành dùng sức đá mạnh vào góc tường.