Tần Ninh Trăn đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe được giọng nói qua TV.

Bà ta nhanh chóng nâng mắt nhìn, chỉ thấy Lục Hạo Thành đang tổ chức họp báo.

Dáng người cao lớn tỏa sáng, đứng dưới ánh đèn hội trường, vừa tỏa sáng lại ổn trọng, khuôn mặt tuần tú, ôn hoà, ánh mắt thâm thúy lại không có nửa điểm độ ám, Tần Ninh Trăn nhìn thấy Lục Hạo Thành như vậy, đáy lòng ghen tị đến phát cuồng, bản thân mình cũng có con trai, vì sao khí chất lại không được như vậy chứ?

Tần Ninh Trăn cũng không trả lời ván đề của Lục Hạo Khải, mà ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

“Lục Hạo Thành, trời quang mây tạnh, mày lại cảm thấy thoải mái rồi, có phải hay không?

Hiện tại cuối cùng cũng nhịn không được rào trước đón sau rồi đúng không?

Không phải mày đã quên mắt Tần Ninh Trăn này là loại người gì rồi chứ?”

Tần Ninh Trăn tự nói xong, đáy mắt lại tràn đầy âm độc.

Lúc này, tại tập đoàn Lục Thị.

Lục Hạo Thành nhìn đám phóng viên vây quanh, vẻ mặt không hề sốt ruột, hay mắt kiên nhẫn, anh giống như một vị hoàng đế, tỏa sáng được đám phóng viên vây quanh.

Mà anh cũng rất có kiên nhẫn. đứng tại chỗ.

Lâm Tử Thường cùng Cố An An, Lục Hạo Khải, cũng đang quan sát đến chuyện này, nhìn thấy Lục Hạo Thành tự mình đứng ra giải thích, cả ba người đều có chút khó hiểu.

Có An An nghỉ hoặc: “Vì cái gì là Lục Hạo Thành đứng ra giải thích, không phải nên là Lam Hân sao?”

Lục Hạo Khải nhìn thấy dáng vẻ trần định tự nhiên của Lục Hạo Thành, suy nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi của mẹ, đáy lòng Lục Hạo Khải đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Loại dự cảm này, hắn rất quen thuộc, đây là cảm giác xấu khi mỗi một lần hắn bị Lục Hạo Thành đánh bại.

Lâm Tử Thường mang vẻ mặt trầm tư, nhìn thấy Lục Hạo Thành mở cuộc họp báo, đáy lòng cũng thấy khó hiểu.

“Loại người phụ nữ như Lam Hân, đã xảy ra chuyện lại để cho Lục Hạo Thành đứng ra, loại phụ nữ như vậy chuyện gì cũng làm ra được, loại người như cô ta làm sao dám xuất đầu lộ diện chứ.”

Lục Hạo Khải cùng Cố An An lại trầm mặc đứng một bên không nói lời nào, hai người này đều cảm thấy được chuyện này không đơn giản như vậy.

“Giám đốc Lục, xin hỏi, người chưa bao giờ chấp nhận phỏng vấn như anh, vì sao lại đột nhiên mở cuộc họp báo vậy?

Là bởi vì cô Lam Hân sao k?

Hôm nay có tin đồn về chuyện của cô Lam Hân cùng giám đốc Vương, còn có chuyện của ba đứa trẻ đều đang trở nên ầm ï.”

Lục Hạo Thành khẽ gật đầu: “Đúng!”

Phóng viên đặt câu hỏi đã vô cùng phấn khích khi nghe thấy anh phản hồi, lại tiếp tục truy hỏi: “Giám đốc Lục, nghe nói bữa tiệc từ thiện hôm trước anh có bỏ ra ba triệu đấu giá về Vĩnh Hằng Chi Tâm, vậy dây chuyền Vĩnh Hằng Chi Tâm này là đưa cho ai 2”

Lục Hạo Thành lại đột nhiên cười cười dịu dàng, thấy vậy, đám phóng viên hơi sửng sốt, có người thậm chí ngay cả chụp ảnh cũng quên mắt.

Muốn kể tới người quen thuộc nhất với Lục Hạo Thành, chính là bọn họ, đám phóng viên luôn nghĩ cách để được phỏng vấn Lục Hạo Thành, luôn mong nỏi được phỏng vấn Lục Hạo Thành công khai lẫn bí mật.

Ở trong ấn tượng của bọn họ, rất hiếm khi có thể nhìn thấy Lục Hạo Thành cười, thậm chí còn chưa từng bắt gặp anh cười bao giờ.

Mỗi một lần nhìn thấy Lục Hạo Thành, đều là vẻ mặt lạnh lùng thờ tơ, không thỏa hiệp.

Trong trí nhớ, Lục Hạo Thành là người lãnh khốc vô tình, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, đối mặt với những lời đồn đãi chuyện nhảm nhỉ lại thờ ơ, chưa bao giờ ra mặt làm rõ.

Lúc này đây Lục Hạo Thành không chỉ tự mình mở họp báo, lại còn nở nụ cười ở trước mặt bọn họ, khiến đám người kia như được tắm gió xuân vậy.

Nụ cười tộ lên, tỏa sáng mà cao quý, khắp người tỏa ra khí chất khiến người ta không thể rời mắt Một nữ phóng viên kích động hỏi: “Giám đốc Lục, xin hỏi Vĩnh Hằng Chi Tâm là đưa cho ai 2”

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua nữ phóng viên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play