Yên lặng hồi lâu, mãi mê lo lắng cho tương lai mờ mịt của bản thân một hồi, Long Huyền mới chợt nhận ra, căn bản là hắn chẳng biết tương lai gì cả. Cũng chẳng thể trách được Long Huyền, thời gian hắn xuyên qua thế giới này còn quá ngắn, không biết gì về thế giới này cả.
Thêm nữa, thân phận mới lại chỉ là một đứa trẻ, Long Huyền muốn biết gì đó cũng khó có cơ hội mà tiếp xúc được. Chợt trong khoảnh khắc đó, Long Huyền nhận ra, thế giới này… vậy mà cũng rất đẹp! Có lẽ, trước đó Long Huyền quá lo lắng, quá gấp gáp, từ một thanh niên hiện đại rồi bị cuốn vào vòng xoáy bạo lực ở thế giới này, bận tâm đến an uy của phụ mẫu khiến cho hắn chẳng thể để ý đến điều gì khác được.
Hiện tại, mặc dù phụ mẫu còn chưa thể tỉnh lại nhưng cũng không còn một cây đao là Long gia treo trên đầu của Long Huyền hắn nữa, điều này để cho Long Huyền có một ít thời gian để bình tĩnh tâm tình và ngắm nhìn thế giới xung quanh.
Bốn phía đều là một mảnh xanh ngát, sâm lâm nối liền, mây trời phiêu đãng, từng dãy núi uốn lượn nơi chân trời, ở đây cũng không tấp nập như địa cầu, không có những lo âu về cơm, áo, gạo, tiền như kiếp trước. Nắm chặt bàn tay, cảm nhận lấy sức mạnh chảy xuôi trong thân thể, Long Huyền nở nụ cười, nói nhỏ.
“Có lẽ, sau khi mạnh lên, cứu sống được cha mẹ, ta lại đi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thế giới ngoài kia, hẳn là cũng rất khoái nhạc!”
Nghĩ nghĩ như vậy, Long Huyền cảm thấy con đường phía trước cũng không quá gian nan như hắn tưởng.
“Đang lẩm nhẩm cái gì đó?”
Bạch lão đứng một bên thấy Long Huyền chợt ngẩn người ra, sau đó lại cười nói một mình thì lên tiếng hỏi.
Long Huyền: “Không có gì, đệ tử chỉ là tò mò thế giới bên ngoài trông như thế nào thôi.”
Bạch lão nghe Long Huyền nói vậy thì ngẩn ra, chợt nở nụ cười, nói: “Rất đặc sắc!”
Tâm tình của Bạch lão không tệ, hắn muốn nhìn thấy Long Huyền như thế này hơn, đây mới hẳn là thứ một thiếu niên bình thường nên hỏi, có vẻ như Long Huyền đã đi ra khỏi bóng ma của mình được rồi.
Bạch lão còn lo lắng, sợ rằng tâm tính của Long Huyền sẽ kịch biến sau biến cố đêm hôm đó, như là người bình thường, nếu như không phải mất hết hy vọng sống giống Long Huyền, sợ là cũng triệt để nổi điên rồi. Hiện tại, Long Huyền có thể dụng tâm chiêm ngưỡng cảnh sắc bên ngoài, cũng xem như hắn đã chấp nhận hiện thực, dung nhập vào thế giới này.
Con người là vậy, khi chịu tổn thương quá mức, họ thường sẽ sợ hãi, khép mình lại, trốn trong ảo tưởng, vì như vậy có thể nhanh chóng xoa dịu những mất mát bản thân đã phải gánh chịu. Một số khác thì lựa chọn trở nên điên cuồng, thậm chí là sống trong thù hận, xem việc sống là một bi kịch, sống theo hướng tự hủy muốn trả thù cả thế giới, những người như vậy, vừa đáng thương, lại đáng trách.
Long Huyền thì khác, mặc dù địa cầu là nơi không hề có linh khí, không thể đạt được sức mạnh như tu luyện giả ở thế giới này, thế nhưng ở nơi đó Long Huyền từng thấy qua một câu nói rất hay “Đừng để bi ai của thời đại này trở thành bi ai của ngươi!”
Tuy chỉ là một câu nói bình thường thôi, nhưng thật sự quá ý nghĩa, bởi vì dù cho trong nghịch cảnh nào đi chăng, dù cho là phải sống trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, hay ngày mai là tận thế, vẫn sẽ có những người tìm được niềm vui trong cuộc sống, mà không phải trầm luân trong đó.
Kiếp trước từng sống ở một nơi như vậy, khiến cho tâm tính của Long Huyền vững chắc hơn rất nhiều. Huống chi hắn còn phải đi về phía trước, còn phải mạnh lên để cứu được cha mẹ của mình, chỉ cần là có hy vọng, con người sẽ phát huy ra được tiềm lực phi thường. Do đó, thay vì trầm luân trong đau khổ, tuyệt vọng, Long Huyền hắn lựa chọn đối mặt, vui vẻ tiếp nhận hết thảy, chỉ có như vậy, bi kịch mới có thể bị cải biến thành tốt đẹp, hạnh phúc mỹ mãn.
Long Huyền: “Sư phụ, tiếp theo ta phải tu luyện như thế nào?”
Bạch lão: “Nhập vi thông cửu tinh, tiếp theo đương nhiên là võ giả cảnh, mà võ giả cảnh muốn mạnh lên, cần nhất chính là khai khiếu, tăng huyết khí chi lực lên, bồi dưỡng căn cơ!”
Long Huyền: “Huyết khí chi lực?”
Bạch lão gật gật đầu: “Không sai, đa phần tu sĩ bước vào võ giả cảnh đều từ chín đến 15 tuổi, đây là thời kỳ cơ thể phát triển nhanh nhất, khí huyết cũng dồi dào nhất, thuận tiện cho việc khai khiếu.”
Long Huyền: “Khai khiếu huyệt?”
Bạch lão: “Đúng vậy, trên cơ thể người trải rộng huyệt đạo, nhập vi thông cửu tinh, dẫn độ linh khí tẩy căn phạt tủy, rèn luyện kịch mạch. Đến võ giả cảnh, lại tiếp tục chuyển hóa linh lực thành khí huyết chi lực để khai khiếu, từ đó trở nên cường đại hơn.” Ngừng một chút, sau đó Bạch lão lại hỏi: “Ngươi có biết, trên cơ thể người có tổng cộng bao nhiêu khiếu huyệt hay không?”
Long Huyền lắc lắc đầu: “Không rõ lắm!”
Bạch lão: “Tổng cộng có 360 huyệt đạo lớn nhỏ trên cơ thể!”
Long Huyền như nghĩ đến thứ gì đó, hỏi: “Toàn bộ tu sĩ ở thế giới này đều phải khai đủ 360 huyệt khiếu sao?”
Bạch lão nghe vậy thì lắc đầu: “Không hẳn, trong số 360 huyệt đạo, cũng chỉ có một số là đại huyệt quan trọng, những huyệt vị còn lại cũng không trọng yếu đến như vậy. Trong đó có 36 đại tử huyệt, đây là những huyệt vị cực kỳ quan trọng trên cơ thể, bởi vì nó đều nằm ở những điểm yếu hại, một khi bị kẻ địch đánh trúng, khả năng mất mạng là rất cao. Thông thường, phần lớn các tu luyện giả chỉ khai mở 36 đại huyệt này, che đi điểm yếu, rồi bắt đầu đột phá võ sư cảnh.”
Long Huyền: “Nói như vậy, tiếp đến ta chỉ cần khai mở 36 đại huyệt này một cách nhanh nhất, để tiến lên cảnh giới võ sư sao?”
Bạch lão: “Người khác thì có thể, nhưng ngươi thì không! Nếu như là vì đột phá võ sư, thật ra mà nói, chỉ cần khai mở được chín đạo huyệt khiếu cũng có thể rồi, thế nhưng những tên võ sư này, xét về thực lực cũng chỉ là lót đáy trong cảnh giới võ sư mà thôi.”
Long Huyền nghe như vậy thì thắc mắc: “Nếu là như vậy, tại vì sao bọn hắn không lựa chọn khai mở đủ 360 đạo khiếu huyệt rồi mới đột phá? Như vậy chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao?”
Bạch lão chậm rãi nói: “Lý thuyết đúng là như vậy, nhưng trên thực tế không phải ai cũng có thể khai mở đầy đủ 360 đạo khiếu huyệt, thứ nhất là tài nguyên hao tổn cực lớn, không phải con cháu thế gia thì khó mà có đủ lượng tài nguyên này. Thứ hai, việc khai mở khiếu huyệt càng nhiều, tốn thời gian cũng càng dài, tuổi tác cũng tăng theo thời gian, khi đó việc khai mở huyệt khiếu cũng càng khó khăn hơn.”
Long Huyền nhíu lông mi: “Theo cách mà người nói, ta muốn khai mở đủ 360 huyệt khiếu chẳng phải là khó khăn trùng trùng sao?”
Bạch lão thì hờ hững, cười nhạt: “Đó là vấn đề của ngươi, hơn nữa vi sư đã nói rồi, người khác có thể khai 36 huyệt khiếu nhưng ngươi không thể. Ma Thần trấn ngục đã gieo vào người ngươi rồi, theo cảnh giới của ngươi tăng lên, chín đạo phong ấn này cũng sẽ càng lúc càng mạnh, nếu mỗi cảnh giới ngươi không thể tu luyện đến tận cùng, hiện tại Ma Thần trấn ngục có thể là bùa hộ mạng giúp ngươi ngăn cản ma huyết ăn mòn lý trí, nhưng tương lai nói không chừng sẽ trở thành bùa đòi mạng của ngươi!”
Long Huyền mí mắt giật giật: “Nói nhiều như vậy làm cái gì chứ! Còn không phải là do sư phụ người quá nghèo hay sao? Nếu như người là đại gia chủ thế gia, hoặc tông chủ nhất đại tông môn thì ta chỉ việc yên tâm khai khiếu là được rồi. Hiện tại còn phải bận lòng về việc tài nguyên tu luyện không đủ nữa!”
Bốp một cái!!
Long Huyền đã nằm xụi lơ trên mặt đất, Bạch lão đứng bên cạnh thì đang xoa xoa bàn tay. Quả nhiên, dạy trẻ nhỏ vẫn là nên nghiêm khắc một chút, đánh đòn là cần thiết.
Bạch lão nhìn Long Huyền đang ôm đầu, nói: “Cung cấp tài nguyên như vậy cũng chỉ sinh ra một đóa hoa trong nhà ấm thôi, đồ đệ của ta đương nhiên không thể bị dưỡng phế đi như vậy!”
Nén chịu cảm giác muốn chửi mẹ trong lòng, Long Huyền không cần xác nhận cũng biết rõ, Bạch lão vẫn là Bạch lão, lúc nào cũng chờ cơ hội hành hung đồ đệ của mình, quân tử không ăn thiệt trước mắt.
Long Huyền nói: “Chí ít cũng cho ta biết đi đâu để tìm được tài nguyên tu luyện chứ?”
Bạch lão nhìn về sâm lâm bên dưới, mỉm cười: “Có câu rừng vàng, biển bạc! Thịt yêu thú ẩn chứa linh khí rất nồng đậm, đã ở đây rồi, không đi chém giết yêu thú, vừa tăng kinh nghiệm thực chiến, vừa kiếm tài nguyên tu luyện thì quá lãng phí cơ hội thế này.”
Long Huyền tuyệt vọng: “Người xác định, một đứa trẻ 9 tuổi như ta xông sáo giữa rừng thế này, sẽ không bị yêu thú ăn mất xác sao?”
Bạch lão: “Yên tâm đi vi sư có kinh nghiệm, mọi chuyện đều có lần đầu tiên, rồi sẽ ổn thôi!”
Long Huyền nghe vậy cũng yên tâm phần nào, tuy rằng cách dạy dỗ của Bạch lão rất khắc nghiệt nhưng mà hiệu quả cũng rất tốt. Đây có lẽ là đang khiêu chiến khổ luyện cấp địa ngục đi, nếu vượt qua được thì hồi báo sẽ càng lớn. Nhìn Bạch lão tự tin như vậy, hắn hẳn là rất có kinh nghiệm trong việc dạy dỗ đồ đệ!
Long Huyền: “Sư phụ, người nói có kinh nghiệm, chẳng lẽ ta còn có sư huynh, sư tỷ hay sao?”
Bạch lão nhìn hắn, lắc lắc đầu: “Không, tiểu tử ngươi là đại đồ đệ của ta, kinh nghiệm ta mà ta nói, chính là thử nghiệm trên người ngươi mà có, luộc sống cũng không chết, đánh nát xương cốt toàn thân vẫn có thể nhảy nhót từng bừng, xem ra phương hướng dạy dỗ của ta đang đi đúng hướng… Tin tưởng vi sư, ta chắc chắn có thể đào móc triệt để tiềm lực của ngươi!”
Long Huyền triệt để ngưỡng đầu vọng thiên, càng thêm thương xót cho nhân sinh khốn khổ của mình. Sau đó, cũng không do dự thêm nữa, lập tức bước đi, hắn sợ nếu như tiếp tục nói chuyện với Bạch lão, chút lạc quan, yêu đời mà hắn khó khăn lắm mới tích góp được sẽ tiêu tán mất.
Bạch lão thấy Long Huyền đứng dậy rời đi, lập tức bay theo: “Ây, tiểu tử, ngươi cứ như vậy mà đi, biết nên đi về hướng nào không?”
Long Huyền mang theo vẻ thấy chết không sờn, đáp: “Chúng thủy giai đông tẩu, Đà giang độc bắc lưu!”
Một đường thẳng về hướng bắc, đã xác định được tiếp theo cần làm gì, Long Huyền hắn cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, không thể giống như bao ngươi đi con đường dễ dàng, vậy đành phải đi con đường ngược lại thôi.
. . .