Trong cơn mê, Long Huyền cảm thấy toàn thân đau đớn, khi thì lạnh giá đến co quắp cả người, lúc thì nóng cháy toát mồ hôi, không thể chịu được.

“Huyền tiểu tử, Huyền tiểu tử… nhanh dậy đi!!”

Chẳng biết qua bao lâu, Long Huyền từ từ mở mắt ra, hắn cảm thấy có một thanh âm đang liên tục gọi tên hắn.

Khó khăn lắc lắc khuôn mặt, đất cát từ trên đó rơi xuống, lúc này Long Huyền mới chầm chậm mở mắt ra. Đến khi định thần lại hắn mới nhìn rõ người đang gọi tên hắn là ai.

Thanh âm đó chính là của Bạch lão, trong trận bão táp vừa rồi, có lẽ cũng chỉ một mình y là không chịu bất cứ thương tổn gì, bởi vì hắn là một linh hồn nên sẽ không bị gió bão này ảnh hưởng tới.

“Ah, hóa ra ta vẫn còn sống…”

“Đương nhiên là sống rồi, có vi sư bảo vệ thì ngươi chết làm sao được!”

Xác định được bản thân thật sự còn sống lúc này Long Huyền mới giật mình vội vàng xem xét xung quanh.

Đến khi nhìn thấy thi thể của cha mẹ vẫn còn nguyên vẹn hắn mới yên lòng thở ra một hơi, Song Nhi cùng yêu hạc cũng đang hôn mê nằm ở cách đó không xa, Long Huyền cũng cảm thấy may mắn khi cơ thể nhỏ nhắn của Song Nhi được yêu hạc giang cánh che chở.

Nỗi lo lắng trong lòng được đặt xuống, mọi người xem như vẫn an toàn không có vấn đề gì, lúc này cái cảm giác nóng lạnh khó chịu kia lại một lần nữa ập tới, Long Huyền bất tri bất giác rùng mình mấy cái.

Cái loại khí hậu quái gở này thật sự làm cho hắn không thể nào thích ứng được, nếu là bình thường, tu vi của hắn mặc dù thấp nhưng chỉ cần vận khí một chút, ít nhiều cũng chống chọi được môi trường xung quanh, chẳng đến mức thảm như bây giờ.

Chẳng qua lúc này đây, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đều giống như đứt rời, hắn chỉ cần thử vận dụng Luân Hồi Đạo Quyết thì ngay lập tức một cơn đau như xé ruột, xé gan truyền tới.

Liên tục thử mấy lần, Long Huyền đau đến mức mồ hôi ướt đẫm cả người, lúc này mới bất đắc dĩ ngừng lại. Việc cắn răng chịu đau một cách vô ích như vậy hắn cũng không ngu ngốc tiếp tục làm nữa.

Hàn nhiệt luân chuyển, trong hang động mà Long Huyền đang ở có gió lạnh vờn quanh, Long Huyền liếc nhìn khắp một lượt liền bị địa hình nơi này khiến cho trợn mắt há hốc mồm, không nói nên lời.

Âm thanh của Bạch lão truyền tới. “Rất kỳ quái đúng không, băng và hỏa lại cùng tồn tại trong một cái hang núi như thế này?”

Trong cái hang sâu này giống như một miệng núi lửa vậy, phía bên tay phải thì khói nóng ngùn ngụt bốc lên, nhiệt độ kinh khủng chỉ cần ở gần thôi cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nó rồi.

Thế nhưng đối lập, phía bên trái hang động lại bị băng tuyết bao phủ dày vài lớp, hơi lạnh liên tục truyền tới khiến cho người ta run lên cầm cập… Dù cho trong hang này có hẳn một biển lửa nóng rực cũng không làm cho phiến băng đó tan chảy được.

Bọn chúng phân làm hai nửa tồn tại trong cùng một hang động, mà chỗ đám người Long Huyền đang ở chính là một khoảng đất trống nằm ngay trung tâm hang. Bên trái là thế giới băng tuyết, bên phải lại là một hỏa diệm sơn, lấy chỗ trung tâm này làm biên giới, tạo ra một khu đất nho nhỏ để đặt chân.

Mà hai chân Long Huyền lại đang đứng trên lằn ranh này, chỉ cần nhếch sang bên một chút là có thể tiến vào băng phong thế giới, ngược lại thì hắn chỉ cần lui vài bước cũng sẽ thâm nhập vào trong hỏa hải. Kỳ cảnh như vậy đích thực khiến cho người ta kinh thán không ngừng.

“Ngươi lại nhìn ở bên kia mà xem!” Bạch lão đưa ngón tay chỉ chỉ bên trái một chút.

Long Huyền nghe theo lời y đưa mắt nhìn lại, hang động này ngoài việc băng hỏa lưỡng trọng thiên, thì cũng không quá mức rộng lớn, do vậy Long Huyền chỉ cần liếc nhìn qua cũng đã thấy được rất nhiều thứ.

Ở phía xa, trong một đám băng bao phủ, Long Huyền nhìn thấy một bộ hài cốt trắng hếu, nhưng vì khí lạnh bao phủ nên hắn cũng không thể nhìn quá rõ ràng được.

Long Huyền muốn tiến lại gần xem cho kỹ, nhưng hắn chỉ mới đi được vài bước, lúc này chợt rùng mình nhanh chóng lùi lại. Lần ma hóa này của hắn không như lúc trước, phản phệ rất lớn, do đó thân thể của Long Huyền bây giờ vô cùng yếu đuối.

Thêm nữa hơi lạnh ở đây không đơn giản chút nào, dù cho Long Huyền không bị thương cũng chưa chắc đã có thể đi qua được chỗ đó, càng đừng nói lúc này hắn toàn thân không có chút sức lực nào, quả thật là giống như một đứa trẻ ‘trói gà không chặt’.

“Theo ta thấy, tên kia hẳn bị thương sắp chết sau đó trốn vào trong hang động này. Vốn chỗ này là một biển lửa, nhưng trên người kẻ kia cũng có linh bảo thuộc tính băng hàn, sau khi hắn chết rồi, băng hỏa đối chọi với nhau, dần dần cân bằng rồi mới tạo thành hoàn cảnh thế này.”

Lời giải thích của Bạch lão rất hợp lý, cho dù không đúng hoàn toàn thì chắc cũng rất gần với sự thật rồi.

Long Huyền đưa mắt nhìn quanh một chút, cảm nhận hai luồng nhiệt nóng lạnh liên tục truyền tới, sắc mặt hắn càng lúc càng không tốt, không chỉ là vì bị hàn nhiệt làm khó chịu, mà còn vì tình trạng cơ thể hắn hiện giờ nữa.

Kinh mạch bị phản phệ, linh lực không thể nào lưu thông được, trong lúc nhất thời Long Huyền không có bất kỳ cách nào.

Nhìn thấy vẻ mặt của Long Huyền, Bạch lão cũng đoán ra được hắn đang lo lắng chuyện gì lúc này mới nói.

“Huyền tiểu tử, cũng không cần quá mức lo lắng, lần này vô tình rơi vào hang động này nói không chừng là cơ duyên của ngươi.”

Long Huyền nhìn về phía Bạch lão, bày ra sắc mặt khó hiểu, hắn đang chờ Bạch lão giải thích cho mình.

Nhìn xung quanh một vòng Bạch lão mới tiếp tục nói.

“Trước đó, ngươi có biết vì sao khi đó vi sư không ra tay cứu cha mẹ ngươi sao?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Long Huyền hơi trầm xuống, tinh thần tựa như có chút gì đó, bi thương cùng đau xót, hắn chỉ lắc lắc đầu không nói nhưng trong ánh mắt kia hiện rõ lên vẻ thống khổ.

“Bởi vì. . . cứu không được!!”

“Tuy rằng lần này đích thực là Long Càn tìm đến sát hại cha mẹ ngươi, thế nhưng việc cha mẹ ngươi chết không chỉ vì vậy…”

Bạch lão nói, Long Huyền lẳng lặng nghe, hắn không lên tiếng nhưng hai mắt đang nhìn chằm chằm Bạch lão tựa như muốn y giải thích thật rõ ràng.

“Nguyên nhân lớn nhất chính là ngươi, hay nói đúng hơn là ác ma chi huyết trên người ngươi…”

Con ngươi Long Huyền co rụt lại, hiển nhiên những lời này nằm ngoài dự đoán của hắn, đích thực là hắn khó mà nghĩ ra được Bạch lão sẽ nói như vậy.

“Chuyện này làm sao có thể, ác ma chi huyết trong người đệ tử, Long Càn làm sao lại biết được?”

Bạch lão đưa ngón tay chỉ chỉ lên trên. “Nó biết được, vi sư lúc đó không lập tức cứu cha mẹ ngươi, chính là vì không cứu nổi, muốn bọn họ có thể sống chỉ khi ngươi trưởng thành, đủ mạnh để chống lại ‘nó’!!”

Long Huyền vẫn không cách nào tin nổi lời giải thích của Bạch lão, ‘nó’ trong miệng Bạch lão cũng không phải chỉ thứ gì khác, chính là thiên đạo. Không sai, từ lần đầu tiên ma hóa, thiên kiếp đã lập tức rơi xuống trên đầu Long Huyền, Thiên Đạo muốn giết chết hắn.

Chính là Bạch lão đã xả thân để cứu hắn, Long Huyền cũng biết được việc Thiên Đạo không chứa chấp mình, không chào đón mình, nhưng như vậy thì sao chứ.

Ai cũng có quyền được sống, mạng của hắn do hắn tự quyết định, không có ai có thể làm chủ cướp đi mạng sống của hắn được, cho dù có là Thiên Đạo đi chăng nữa.

Nếu như có kẻ muốn giết hắn, hắn chắc chắn sẽ giết chết đối phương, thậm chí giết cả nhà kẻ đó, dù cho kẻ địch có là thiên đạo cũng là như vậy.

“Hiện tại ngươi còn quá nhỏ yếu, đừng nói là thiên đạo ý chí, chỉ cần một tên võ tông như Long Càn cũng dễ dàng bóp chết ngươi cả trăm lần.”

“Ngươi hoàn toàn không thể làm chủ ý chí của mình, hoàn toàn bị ma huyết nô dịch, lần phản phệ này chính là minh chứng rõ ràng nhất, nếu như vậy thì ngươi làm sao mà chống lại số phận, chống lại thiên đạo cho được?”

Long Huyền không có lời nào để phản bác, đích thực hắn đã đánh mất toàn bộ lý trí, nhớ lại đêm đó, lúc hắn nhập ma, trong đầu tựa như có một vài thanh âm ma quái quấn lấy tâm trí của hắn.

Âm thanh kia tà dị, khát máu, chỉ có một ý niệm là giết, giết sạch toàn bộ sinh vật sống trước mặt hắn. Rất rõ ràng, nó muốn Long Huyền hoàn toàn trở thành một ác ma chỉ biết giết chóc, sau đó sẽ cướp lấy thân thể Long Huyền.

Bây giờ nhớ lại, Long Huyền trong lòng lạnh run, thật sự là quá mức nguy hiểm. Thế nhưng hắn thật sự khó mà làm gì khác được, khi đó Song Nhi, cha mẹ, những người quan trọng nhất lần lượt bị người khác sát hại ngay trước mắt hắn, quả thực bản thân hắn không muốn thành ác ma, cũng bị ép phải nhập ma.

Bây giờ nghe Bạch lão nói như vậy, chẳng lẽ trong chuyện này còn có thiên đạo cố tình làm khó hắn hay sao? Nó muốn ép cho mình phải nhập ma, từ đó có thể đường đường chính chính giáng lôi kiếp xuống để diệt trừ chính mình?

Còn may là vào giây phút cuối cùng hắn đã kịp thời dừng tay lại, mặc dù không nhớ rõ trong lúc ma hóa bản thân đã làm ra chuyện gì và làm cách nào mà hắn có thể bình tĩnh lại được, thế nhưng lần này xem như thoát một kiếp. Sau này hắn cũng sẽ cố gắng khắc chế không để bản thân tùy tiện ma hóa thêm lần nào nữa.

"Vậy cha mẹ của ta... hiện tại như thế nào?" Long Huyền hỏi?

"Vẫn còn cơ hội có thể sống lại..."

Cả hai rơi vào yên lặng một hồi, Bạch lão lại nói.

“Dù sao lần này cuối cùng cũng xem như đã vượt qua được, sau này cẩn thận một chút đi, Huyền tiểu tử ngươi còn quá yếu, có những chuyện vi sư không tiện nói với ngươi vào lúc này.”

Long Huyền đích thực quá mức khó hiểu, hắn chỉ nói. “Chuyện này quá sức khó tin, hơn nữa, đệ tử cùng lắm chỉ là một tên nhập vi tiểu tu sĩ mà thôi, nó… cần thiết phải làm đến mức này sao?”

Bạch lão chỉ thở dài mà không nói, kỳ thật Long Huyền lại không biết rằng, sở dĩ thiên đạo làm đến mức này, chính bởi vì thấy Long Huyền còn quá yếu. Thứ nguy hiểm tiềm tàng làm cho thiên đạo cũng phải e sợ không phải Long Huyền, mà là ác ma chi huyết.

Long Huyền chưa biết được thứ này khi trưởng thành sẽ đáng sợ đến mức nào, lại càng sẽ làm ra tai họa ra sao, chính vì thế nên Bạch lão cũng không cố gắng giải thích cho hắn, sau này Long Huyền mạnh lên, tự mình sẽ hiểu được.

Thấy một hồi lâu Bạch lão cũng không trả lời, Long Huyền cũng không xoắn xuýt tiếp vấn đề này nữa, hắn chỉ đành chuyển hướng khác.

“Sư phụ, người nói là muốn cứu được cha mẹ thì cần ta phải trưởng thành lên, vậy ta vẫn còn cơ hội khôi phục tu vi đúng không?” ánh mắt Long Huyền bớt đi mấy phần u ám.

Nghe vậy Bạch lão cười nhạt một cái rồi nói.

“Tính ra thì vận khí của ngươi cũng không đến mức quá nát.”

Lúc trả lời, ánh mắt Bạch lão lướt qua xung quanh một lượt hang động này. Long Huyền nghe câu nói không đầu không đuôi của Bạch lão thì trong đầu suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng.

“Chẳng lẽ việc ta có thể khôi phục tu vi cùng với việc rơi vào trong hang động này có liên quan gì sao?”

“Đúng vậy, nên mới nói, việc ngươi rớt vào trong cái hang động này cũng có thể xem như là một cơ duyên…”

Giường như cũng nhận ra được bản thân nói chuyện hơi khó hiểu, Bạch lão lại giải thích thêm một câu: “Ừm, không những đối với ngươi có chỗ tốt, đối với việc cứu cha mẹ ngươi cũng rất có ích!!!”

. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play