Long Vô Tâm mặc dù đã bị trọng thương, nhưng hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi chút nào, hắn khinh thường nói.

“Chết hết rồi.”

Sắc mặt của Long Càn trầm xuống.

Long Huyền đứng ở xa thấy như vậy thì gấp gáp nhìn qua hướng Bạch lão ở bên cạnh cầu trợ.

“Sư phụ, người có cách cứu cha mẹ ta hay không? Sư phụ, xin người mau ra tay cứu cha mẹ đi!!”

Bạch lão nghe vậy chỉ lắc lắc đầu. “Còn chưa tới lúc!”

So với tình cảnh giữa sân, lúc này hắn càng tập trung vào hắc bạch ngọc châu cùng với tình trạng của Long Huyền hơn, ma khí càng lúc càng nồng.

“Bây giờ còn không ra tay sợ sẽ không kịp mất, sư phụ!!”

Long Huyền cố gắng cầu xin, việc dựa dẫm vào người khác không phải thói quen của hắn, thế nhưng hiện giờ hắn quá yếu. Đừng nói là Long Càn có tu vi Võ tông cảnh, cho dù chỉ là một tên võ sư muốn ra tay với hắn, hắn cũng chưa chắc đã có thể đối phó được.

Lúc này giọng nói của Long Càn lại truyền tới.

Long Càn: “Là ai giết? Chỉ cần ngươi nói ra kẻ đó, ta có thể cho cả nhà các ngươi chết toàn thây.”

Long Vô Tâm: “Tên cầm thú nhà ngươi, muốn chém cứ chém, muốn giết cứ giết, đừng hỏi nhiều vô ích.”

Nghe như vậy, tên trưởng lão râu dài đang đứng một bên nhịn không được lên tiếng quát.

“Láo xược Long Vô Tâm, ngươi vốn cũng là ngươi của Long gia mà lại dám vô lễ với gia chủ như vậy hay sao?”

“Hừ, cẩu nô tài!”

“Ngươi…”

Long Vô Tâm hoàn toàn không thèm để mắt đến đối phương, chỉ nhìn chằm chằm vào Long Càn phía trên kia.

Long Càn sắc mặt âm tình bất định, hiện tại tính mạng của vợ chồng Long Vô Tâm đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, nếu như muốn giết đối phương thì hắn chỉ cần phất tay một cái là xong.

Chẳng qua hắn còn có một chút do dự vẫn chưa muốn xuống tay vội.

Từ đằng xa, Long Huyền lớn tiếng hét lên: “Lão già, ngươi xem trên tay ta là cái gì đây?”

Nghe thấy giọng nói của Long Huyền, ánh mắt của Long Càn liền quét về phía bên này, ánh mắt hắn sắc bén rất nhanh chóng đã nhận ra trữ vật giới chỉ mà Long Huyền đang đeo chính là của đệ đệ hắn, Long Khôn.

“Tiểu tử, trữ vật giới chỉ trên tay kia làm sao mà ngươi có được?”

Long Huyền: “Đương nhiên là lục lọi từ xác của Long Khôn mà có được.”

Vừa nói, đôi mắt đỏ thẫm của hắn cũng nhìn chằm chằm về phía Long Càn không tỏ ra chút sợ hãi nào.

Ác ma chi huyết trong cơ thể Long Huyền sớm đã vì cái chết của Song Nhi mà trở nên cuồng bạo, nếu không phải thực lực không đủ, Long Huyền sớm đã lao lên xé xác mấy kẻ trước mặt rồi.

Long Càn nhíu chặt lông mày, sắc mặt trầm xuống, hắn đang định nói cái gì thì lúc này lại có một thanh âm khác vang lên.

Cách đó không xa có một đoàn người xuất hiện, dẫn đầu là một vị trung niên khí độ phi phàm, gương mặt cương nghị, không giận tự uy.

“Long gia chủ, nơi này là Hoàng Phong thành do ta cai quản, ngươi tự tiện đến đây gây chiến hình như có chút không thích hợp a?”

Long Huyền không biết người vừa tới là ai, nhưng mà từ lời nói của đối phương rất có thể hắn là thành chủ của Hoàng Phong thành này, Diệp Hàn.

Nhìn sơ qua vị thành chủ này, ngoài việc khí độ hơn người thì không có gì đặc biệt, nhưng Long Huyền cũng không có xem nhẹ đối phương, hắn biết rõ người này cũng là một vị cao thủ cảnh giới Võ Tông.

Đúng lúc này, ánh mắt của Long Huyền rơi xuống trên người một thiếu nữ đứng ở trong đám người kia, vừa vặn đối phương cũng đã nhìn thấy hắn.

Long Huyền vô cùng bất ngờ, tại sao đối phương lại ở chỗ này? Diệp Hàn, họ Diệp, chẳng lẽ nào?

Long Huyền đang tự hỏi thì lúc này Long Càn đã lên tiếng đáp lại Diệp Hàn.

“Diệp thành chủ, Long mỗ lần này đến đây là có chút việc riêng cần giải quyết, một nhà ba người này có thù với Long gia chúng ta, do vậy đợi ta làm xong việc ở chỗ này lại đến phủ thành chủ bồi tội.”

Lời nói của Long Càn tưởng như đang khách khí giải thích với Diệp Hàn, thế nhưng mọi người ai cũng có thể nghe ra hắn chỉ đang qua loa lấy lệ mà thôi.

Long Càn ngữ khí cũng không có vẻ gì là e ngại, dù sao đối phương cũng chỉ là Võ Tông giống như hắn, chẳng qua đây là sân nhà của đối phương nên hắn vẫn tỏ ra khách khí một chút, cho đối phương một ít mặt mũi.

Lúc này cô gái đứng sau lưng Diệp Hàn ghé sát lại nói gì đó với ông ta. Sau đó, ánh mắt Diệp Hàn hơi đổi nhìn về phía Long Huyền một chút, trong lòng giống như suy nghĩ điều gì đó.

Diệp Hàn: “Long gia chủ, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì hay không?”

Lúc này cảm thấy sự tình để lâu sinh biến, Long Càn nhìn vợ chồng Long Vô Tâm hỏi, “Các ngươi vẫn nhất quyết không khai ra hung thủ đã giết đệ đệ cùng con trai ta sao?”

Lời này là Long Càn cố ý nói cho Diệp Hàn nghe, dù sao mối thù giết con, giết huynh đệ ruột không phải nhỏ, hắn nói lớn như vậy là để cho Diệp Hàn biết để không nhúng tay vào việc lần này.

Đồng thời, hắn hướng ánh mắt về phía tên trưởng lão một cái, tên kia lập tức liền hiểu ý, thân hình lao nhanh về phía Long Huyền đánh tới.

“Cẩn thận…!!”

Nhất thời ba tiếng hô vang lên, vợ chồng Long Vô Tâm nhanh chóng hét lên, mà tiếng hô còn lại chính là do Diệp Linh Nhi đang đứng sau lưng Diệp Hàn phát ra.

Linh lực từ bàn tay tên trưởng lão kia ép thẳng tới chỗ Long Huyền đang đứng như muốn lập tức lấy mạng hắn, khiến cho Long Huyền nhất thời có chút không phản ứng kịp, dù sao thì nhập vi cùng Long Đạo cảnh cách nhau quá xa, loại uy áp này không kém gì tên Long Khôn lúc trước cả.

Đúng lúc chưởng phong kia sắp vỗ tới chỗ Long Huyền thì ngay lập tức có hai bóng người chặn ngang trước mặt hắn ngăn cản một chưởng này của tên trưởng lão râu dài kia, chính là cha mẹ của hắn.

Nhưng trước đó Long Vô Tâm sớm đã bị Long Càn đánh cho trọng thương không chịu nổi, Mai phu nhân lại không cách nào chống lại lần đối kháng Long Đạo cảnh này khiến cho hai người bọn họ rất nhanh thì bị đánh văng ra.

Cả hai người đều phun máu tươi ngã vật xuống đất, không cách nào phản kháng được.

Thấy như thế Long Huyền đã đến giới hạn chịu đựng rồi, hắn sớm đã không thèm quan tâm đến việc hóa thân ác ma sẽ có hậu quả gì nữa.

Tên trưởng lão kia sớm từ trong ánh mắt của Long Càn nhận được mệnh lệnh giết chết vợ chồng Long Vô Tâm do đó không hề nương tay chút nào. Đi theo Long Càn lâu như vậy có những chuyện hắn chỉ cần nhìn sắc mặt Long Càn là đã biết nên làm gì rồi.

Sắc mặt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, xuất thủ đánh về chỗ yếu hại trên người vợ chồng Long Vô Tâm muốn giết chết bọn họ, mắt thấy thảm kịch sắp xảy ra, Long Huyền trợn mắt muốn nứt gầm lên.

“Mau dừng tay!!!”

Chẳng qua thân thể hắn bị khí cơ của Long Càn khóa chặt, toàn thân như bị một tòa núi đè nặng không cách nào cử động được, chỉ có thể hét lên vô vọng.

“Sư phụ…!!!”

Hắn chỉ có thể mong là Bạch lão sẽ kịp thời cứu lấy cha mẹ hắn, thế nhưng sự thật làm cho hắn tuyệt vọng rồi, chưởng lực kia rơi thẳng lên người của Mai phu nhân cùng Long Vô Tâm, mà từ đầu đến cuối đều không có ai ra tay ngăn cản cả.

“Đùng đoàng!!!”

Trong cơ thể Long Huyền, hắc bạch ngọc châu lại xuất hiện thêm một vết nứt. Tiếng sét xẹt ngang trời, mưa tuôn xối xả cùng với một tiếng gào thét tê tâm liệt phế vang lên.

“Aaaaaaaaaa!!!!!!”

Long Huyền điên cuồng gầm lên, lúc này một tia sét đánh thẳng xuống khoảng sân bọn họ đang đứng làm cho tên trưởng lão kia kinh sợ liền nhanh chóng lùi lại.

Ngay lúc này, Long Càn cũng cảm thấy khí thế của bản thân đang đè trên người Long Huyền bị một lực lượng to lớn phá nát, hắn nhíu chặt lông mày, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Ầm Ầm Ầm!!!”

Trên bầu trời lúc này tựa như nổi trận lôi đình, giống như có ai đó làm ra chuyện ác tày trời khiến cho thiên phạt cuồng nộ bổ xuống, mà rất trùng hợp uy áp từ lôi kiếp kia tập trung thẳng vào chỗ này.

Thân làm Võ tông cảnh cường giả, ý thức về sự nguy hiểm rất nhạy bén, hai người Long Càn cùng Diệp Hàn nhanh chóng lùi về phía sau mấy trăm mét.

Về phần đám người còn lại của Liễu gia cùng với mấy tên thuộc hạ của Long gia thì đã bị lôi kiếp bao phủ không có cách nào thoát ra được.

Mà cảnh tượng đang chứng kiến trước mắt bây giờ đây khiến cho bọn hắn cả đời này cũng không có cách nào quên được.

Từ chỗ mà Long Huyền vừa mới đứng, giờ đây có một người, không chính xác hơn là một ác ma hình người, hắn quỳ rạp trước hai cái thi thể đang nằm liệt trên mặt đất, trong con mắt đỏ ngầu kia có hai hàng huyết lệ đang chảy ra.

Hắn cứ gào rú thảm thiết không ngớt, lộ ra sự bất lực, bi ai mà lại tràn ngập phẫn hận.

. . .

Lần lượt, lần lượt từng người quan trọng nhất chết trước mặt mình, Long Huyền tựa như phát điên, hắn sớm đã không còn quan tâm đến cái gì nữa rồi. Trong đầu Long Huyền hiện tại chỉ có một âm thanh đang thôi thúc.

“Hận sao, ngươi rất hận bọn hắn, đúng vậy đừng quan tâm gì nữa, tiến tới đi, giết, giết hết tất cả!

Dùng máu tươi của bọn hắn để rửa sạch cơn tức giận của ngươi, cho bọn hắn biết bọn hắn đã làm ra chuyện ngu xuẩn thế nào? Giết! Tàn sát tất cả!”

Như chịu phải cơn đau đớn tận cùng, lại giống như bị thanh âm kia chi phối, Long Huyền ngửa mặt lên, hai con mắt giờ đã chuyển thành đỏ tươi nhìn chằm chằm vào đám người Long gia cùng Liễu gia đang đứng ở bên kia.

Tóc dài sau lưng phấp phới, kết hợp cùng một đôi hắc dực sau lưng càng làm cho Long Huyền trở nên ma mị, dấu ấn huyết mực ở trên trán của hắn so với lần trước lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Lúc này, Bạch lão đang dùng tinh thần lực để bảo vệ ba cái thi thể của vợ chồng Long Vô Tâm cùng với Song Nhi, trong miệng hắn lẩm bẩm. “Tiểu tử, nhất định đừng đánh mất bản tâm a.”

Từ trên thân Long Huyền có áp lực cường đại ép về phía đám người kia, mà kẻ bị tập trung vào chính là tên trưởng lão râu dài của Long gia.

‘Sát khí’, đúng vậy chính là sát khí, dù bị lôi kiếp bao vây nhưng sát khí hướng thẳng về phía tên trưởng lão kia vẫn rất rõ ràng.

Thanh âm kia như gần, như xa mỗi khi thanh âm đó vang lên thì sát khí trên người Long Huyền càng nồng hơn một chút, theo bản năng Long Huyền cảm thấy có chút không ổn, thế nhưng lúc này, trong cơn phẫn nộ tột cùng hắn cũng chẳng màng đến phản kháng lại nữa.

“Đoàng!—”

Như cảm nhận được khí tức tà ác trên người Long Huyền, một tia lôi kiếp bổ thẳng xuống chỗ hắn, Long Huyền đưa tay ra đấm mạnh một cái hướng thẳng về đạo lôi kiếp đang giáng xuống kia.

Lôi kiếp bị đánh nát nhưng cả cánh tay của Long Huyền cũng vì thế mà bị thiêu rụi, huyết khí màu đỏ bốc lên bao lấy thân hình Long Huyền vào giữa.

Lúc này thanh tiểu kiếm từ trước đến giờ vẫn được đeo trên cổ tay Long Huyền bất ngờ bay ra rồi phóng to ra dài đến gần hai mét, thoạt nhìn còn dài hơn cả chiều cao của hắn.

Thanh kiếm cứ như vậy mà lơ lửng trước mặt Long Huyền, hắn đưa tay bắt lấy nó, chuôi kiếm như có linh tính liền ngay lập tức vòng ra kẹp chặt lấy cổ tay Long Huyền, từng cây gai nhọn mọc ra cắm sâu vào bàn tay hắn.

Ma huyết truyền vào thanh kiếm, trên thân kiếm có từng đường, từng đường huyết văn hiện lên, yêu dị vô cùng.

Không chỉ vậy, trừ ba người Long Vô Tâm được Bạch lão bảo hộ ra, từng dòng máu tươi theo mấy cái xác trong sân như bị thứ gì đó hấp thu nhanh chóng bị hút vào trong thân kiếm.

Mà lúc này cánh tay cháy rụi kia của Long Huyền dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng phục hồi như cũ.

“Rào rào…!”

Máu tươi thành dòng tụ tập lại, lúc này Long Huyền giận dữ hướng trên trời quét ra một kiếm đánh thẳng vào lôi kiếp.

“Cút cho ta!”

Ngay lúc đó, không chỉ những người trong sân, thậm chí toàn bộ người ở cách xa mấy dặm chỉ cần đang nhìn lên trời đều có thể nhìn thấy cảnh một đạo huyết kiếm bổ thẳng lên tầng mây.

Cái gọi là ‘kiếm trảm thương khung’ cũng không hơn gì cái này. Ánh kiếm xẹt qua như chẻ đôi bầu trời, tuy là không có thể đánh tan lôi kiếp nhưng chí ít là lôi kiếp cũng không còn đánh xuống nữa, tựa như run sợ trước ma uy của Long Huyền vậy.

Cả đám người nhìn thấy vậy đều ngây dại, cố gắng nuốt nước bọt ‘ực’ một cái.

Làm xong hết thảy, lúc này Long Huyền lại hướng ánh mắt về phía đám người Long gia cũng Liễu gia còn đứng trong sân.

Dưới ánh nhìn này, da đầu của mọi người run lên, uy lực của một kiếm kia bọn hắn vừa mới được tận mắt nhìn thấy, đừng nói là bọn hắn đang bị trọng thương, dù cho bọn hắn ở thời kỳ toàn thịnh chỉ sợ cũng sẽ bị một kiếm chém làm đôi a.

Nhưng tình hình trước mắt đã không còn đường lui nữa rồi, thỏ bị ép vào đường cùng còn cắn người, bọn hắn cũng không cam tâm ngồi yên chịu chết được.

Thấy Long Huyền đang từng bước tiến lại gần, ba tên võ sư của Long gia cắn răng lao lên, hướng thẳng ngực Long Huyền mà tấn công.

Nhìn cảnh này Long Huyền cũng không tránh không né mà để cho bọn người kia đánh vào trên thân mình.

“Phập, phập!!”

Thấy được thân kiếm đâm sâu vào trong ngực đối phương, ba kẻ kia nhất thời vui mừng, chẳng qua nụ cười còn chưa xong thì hai tay của Long Huyền đã xuất thủ.

Mặt của tên bên phải bị thanh ma kiếm đâm xuyên qua đầu, mà một bên khác cánh tay trái của Long Huyền cũng nhanh chóng tóm lấy cổ tên còn lại, móng tay dài đâm sâu vào trong da thịt đối phương, Long Huyền dùng sức bóp một cái, kẻ này đã đầu một nơi thân một nẻo.

Về phần ba thanh kiếm cắm trên ngực, Long Huyền chẳng thèm quan tâm tới. Tên võ sư đứng ở chính giữa kia, toàn thân đã bị máu tươi của đồng bọn nhuộm đỏ, vẻ mặt hắn khiếp sợ không gì sánh được.

Hắn buông chuôi kiếm ra, ngã phệt xuống mặt đất, hai chân như nhũn ra, vừa cố sức lết về sau vừa run rẩy nói.

“Không, không… đừng có lại đây, ngươi… đừng có tới, tha cho ta, tha cho ta đi!!”

Rất nhanh, máu tươi trên thân hai kẻ kia đã bị ma kiếm rút sạch sẽ, tên võ sư còn lại cũng không thoát được cái chết, thân xác bọn hắn khô quắt lại trông rất kinh khủng, Long Huyền ném cái đầu trên tay sang một bên rồi đưa tay rút mấy thanh kiếm đang cắm trên ngực ra.

Nét mặt hắn lạnh như băng, so với Long Huyền lúc ban đầu thì hiện tại hắn như là một con người khác vậy, hoàn toàn là một cỗ máy giết người, một ác ma khát máu đến điên cuồng.

Lần hóa thân khi trước, hắn vẫn còn lý trí, hắn có thể sử dụng ma hóa để đánh nhau với Long Khôn, nhưng hiện tại, trong đầu hắn chỉ có sát ý, phẫn nộ, bất kể ai đứng trước mặt hắn lúc này đều phải chết.

Gầm lên một tiếng, Long Huyền đạp mạnh xuống mặt đất lao thẳng về phía hai tên Long Đạo cảnh trước mặt.

Hai kẻ kia dù cho trong lòng đã khiếp sợ vô cùng, thế nhưng bọn họ tu luyện đến cảnh giới này rồi, tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng không đến mức đánh mất đấu trí, bọn họ rất nhanh liền xuất chiêu phản kích, muốn tìm đường sống trong chỗ chết.

Thế nhưng lần ma hóa này của Long Huyền đâu chỉ đáng sợ đơn giản như vậy, so với lúc trước tu vi của Long Huyền đã mạnh lên không ít, thêm nữa giờ khắc này Long Huyền giống như bị ác ma điều khiển, chiến lực tăng lên một mảng lớn.

Hắn chẳng khác gì một con thú dữ điên cuồng tấn công về phía Liễu Tuấn cùng tên trưởng lão râu dài kia.

Mà hai người kia trở thành đối thủ của Long Huyền liền cảm thấy khổ không chịu được, vốn dĩ Long Huyền cũng không đến mức quá áp đảo, thế nhưng là năng lực của hắn quá đáng sợ.

Bao nhiêu võ kỹ, linh lực như không cần tiền tuôn ra liên tục. Bọn họ thay phiên nhau đánh vào người Long Huyền, thế nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi các vết thương chí mạng kia lại có thể hoàn toàn khỏi hẳn, nếu là người bình thường thì đã chết đến 8 lần 10 lần rồi.

Mà càng tệ hơn là thanh ma kiếm kia, chỉ cần bị nó chém trúng lập tức máu trong cơ thể sẽ bị rút đi, hơn nữa lúc bị Long Huyền áp sát, máu trên người bọn hắn cũng giống như muốn tự động chui ra khỏi thân thể để bay tới mũi kiếm của Long Huyền vậy.

Cho nên thời gian chiến đấu càng lâu, thì tình huống của bọn hắn càng không khả quan, linh lực dần dần cạn kiệt sớm đã không thể nào chống cự nổi nữa rồi.

Không ngoài ý muốn chút nào, chỉ cầm cự được một khắc thời gian, hai người đã bị Long Huyền chém giết.

Mà lúc này sau rất nhiều lần bị thương, toàn thân Long Huyền đều sơ xác không thể hồi phục ngay lập tức như trước được nữa, nhưng ngược lại luồng ma khí trên người hắn càng ngày càng trở nên nồng nặc.

Có thể nói là Long Huyền càng bị thương nhiều bao nhiêu thì ma khí càng ăn mòn hắn bấy nhiêu.

Lôi kiếp trên trời càng như ngưng thực hơn rất nhiều, rất có khả năng lại tiếp tục đánh xuống, mà Long Huyền thì hoàn toàn không thèm để ý đến thứ này.

Sau khi hai tên Long Đạo cảnh bị hắn chém giết, lúc này Long Huyền hướng ánh mắt về phía thi thể của ba người vợ chồng Long Vô Tâm, sau đó dần dần tiến tới, thần sắc vẫn khát máu vô cùng.

“Long Huyền, mau tỉnh lại!”

Lúc này Bạch lão lớn tiếng hô lên, “Long Huyền!”

Nhưng mặc kệ cho hắn hét lớn thế nào, Long Huyền giống như không nghe được, hắn vẫn từng bước từng bước hướng lại gần chỗ Bạch lão cùng thi thể mấy người Long Vô Tâm đang nằm.

Giơ thanh ma kiếm lên cao, Long Huyền vô tình chém xuống màng bảo vệ do Bạch lão dựng ra, bộ dạng này giống như là muốn chém giết toàn bộ những kẻ đang có mặt tại đây, ngay cả mấy thi thể Bạch lão đang bảo vệ hắn cũng không bỏ qua.

Dù cho đó chính là thân xác thân nhân của hắn thì bây giờ Long Huyền cũng không nhận ra nữa rồi.

“Keng, keng, keng!”

Liên tục mấy kiếm chém xuống, sau mỗi kiếm sắc mặt Bạch lão lại trắng thêm mấy phần, hắn chỉ có thể chịu đựng, không có cách nào xuất thủ đánh trả được, bởi vì hiện tại đang trong thời khắc vô cùng quan trọng, nếu Bạch lão ngừng tay để áp chế Long Huyền vậy mang ý nghĩa vợ chồng Long Vô Tâm sẽ thật sự không thể cứu được nửa.

. . .

“Rắc rắc rắc!!!”

Mấy tiếng răng rắc vang lên, tấm bảo vệ của Bạch lão dựng lên đã bị Long Huyền một kiếm phá tan ra.

Lúc này mũi kiếm kia cũng không có ngừng lại mà đâm thẳng xuống, hướng đến thi thể của Mai phu nhân đang nằm.

Bạch lão: “Đừng!!!”

Không biết là do lời nói của Bạch lão cuối cùng cũng có tác dụng hay là do Long Huyền trong cơn mê đã kịp thời tỉnh lại, vào lúc mũi kiếm kia chỉ còn cách vài phân thôi là đâm vào thân thể Mai phu nhân thì may mắn đã dừng lại.

Trong ánh mắt đỏ tươi kia của Long Huyền, gương mặt của Mai phu nhân hiện lên thật hiền từ. Nhìn ngắm gương mặt này, sự hung bạo trên mặt Long Huyền như nhận phải cái gì đó áp chế lại.

Ma văn đang từ từ nhạt đi, huyết khí tiêu tán, nước mắt lại một lần nữa nhỏ giọt trên khóe mắt của Long Huyền.

“Leng Keng!!”

Thanh kiếm tuột khỏi tay của Long Huyền rơi trên mặt đất, hắn quỳ xuống ôm lấy thi thể của Mai phu nhân mà nức nở.

Đôi hắc dực cùng với huyết ấn trên trán Long Huyền đã biến mất, tuy rằng Long Huyền chưa hoàn toàn biến về hình dạng cũ, nhưng có thể nói rằng hắn đã lấy lại được lý trí của mình rồi.

. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play