Bước vào bên trong Thiên Vân Các, rất nhanh bốn người Long Huyền đã đi đến một gian phòng riêng ở lầu hai, nơi đây rất yên tĩnh, trong căn phòng còn được trang trí, bày biện rất tinh xảo, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng có thể dễ dàng nhận thấy được căn phòng này là chuyên dùng để đón khách quý rồi.
Long Huyền từ đầu tới cuối vẫn chưa hề lên tiếng, hắn còn không biết được lý do tại sao Huỳnh Thiên cùng vị nữ tử họ Lam này lại coi trọng mình đến như vậy, chính vì lẽ đó mà hắn đang tỏ ra rất cẩn thận. Lúc này, Song Nhi nắm chặt lấy bàn tay của Long Huyền, hiển nhiên cô bé cũng không quen cảnh này, do vậy có hơi bối rối.
Làm chủ nhân Thiên Vân Các, Huỳnh Thiên rất tự nhiên mà đi tới một vị trí ở bên cạnh cửa sổ, không khí thoáng mát, từ đây cũng có thể nhìn thấy cả quang cảnh đường phố tấp nập ngoài kia, hắn đưa tay ra, cử chỉ xin mời, nói.
“Lam muội muội cùng với hai bạn nhỏ mời qua chỗ này, chúng ta ngồi xuống trước đã, để nói chuyện cho tiện.”
Lam Hạ nhìn Long Huyền nở một nụ cười duyên dáng, đợi sau khi Long Huyền đã ngồi xuống thì mới tìm một chỗ ở ngay bên cạnh hắn mà an toạ.
Lúc này Long Huyền ngồi gần đối phương hơn khiến cho hắn có thể ngửi thấy cả mùi hương thoang thoảng phát ra từ trên người của nàng, ‘… thật là thơm, hình như là mùi hoa lan’ Long Huyền thầm nghĩ.
Song Nhi chỉ là nha hoàn của Long Huyền nên lúc này cũng không ngồi xuống mà chỉ đứng ra đằng sau lưng của hắn, Long Huyền thấy vậy thì nhịn không được liền nói ra.
“Song Nhi, muội ngồi xuống đây đi.”
“Vâng ~!” Song Nhi còn hơi rụt rè đáp lại, nhưng vẫn rất nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh Long Huyền, lúc nàng ngồi xuống còn cố tình chọn chỗ ở giữa Long Huyền cùng với Lam Hạ, cô bé có chút để ý hai cái thứ căng phồng trên người của đối phương… ‘Sao lại có thể to được đến như vậy chứ?’ Song Nhi dùng đôi tay nhỏ nhắn thử sờ sờ trước ngực của mình, trong đầu đầy thắc mắc.
Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng lúc này chính là Huỳnh Thiên.
“Hai vị bạn nhỏ, ban nãy có chút hiểu lầm, là Thiên Vân Các chúng ta làm không đúng, hình như hai đứa muốn tới đây mua đồ có phải không?”
Long Huyền nghe thấy Huỳnh Thiên khách khí như vậy thì cũng rất khiêm tốn mà nói.
“Các chủ, ngài quá khách khí rồi, đừng gọi bọn ta là bạn nhỏ này bạn nhỏ nọ nữa, ta tên là Song Huyền, đây là muội muội của ta, nàng gọi là Song Nhi, các chủ cứ gọi chúng ta là tiểu Huyền cùng tiểu Song là được rồi.”
Huỳnh Thiên cùng với Lam Hạ trong đầu nhanh chóng lục lọi, nhưng cố gắng thế nào đi nữa thì họ cũng không tìm ra được đại gia tộc nào có họ Song cả, chẳng lẽ là người từ nơi khác vừa tới Hoàng Phong thành hay sao?
Huỳnh Thiên: “Haha, được, vậy tiểu Huyền, tiểu Song, sau này hai đứa cứ gọi ta là Huỳnh thúc thúc, không cần phải gọi các chủ làm gì cho xa lạ.”
Long Huyền cũng cười cười mà gật đầu, hắn nói ra cái tên Song Huyền này cũng chỉ là vì muốn cẩn thận một chút, dù sao vị trước mặt hắn bây giờ chính là Long Đạo cảnh, đối phương tự dưng lại đối tốt với mình như vậy chắc chắn là phải có lý do, cho nên Long Huyền cũng chỉ đành làm như thế.
Song Nhi từ nhỏ đã lớn lên cùng với Long Huyền, nàng rất hiểu chuyện, nghe Long Huyền cố tình che giấu tên thật cũng không có làm lộ ra cái gì.
Lúc này vị nữ tử đang ngồi gần bên phía Long Huyền cũng lên tiếng: “Huyền đệ đệ, ta có thể gọi đệ như vậy sao?”
Nhìn vẻ mặt tươi cười đầy thiện ý của đối phương, Long Huyền cũng có chút cười cười đáp lại.
“Dạ, tất nhiên là được.”
Lam Hạ: “Vậy thì tốt rồi, sau này đệ cứ gọi ta là Lam tỷ tỷ, nếu gọi cô cô thì quá già, ta tên là Lam Hạ, là chấp sự của Ngọc Nữ Lâu.”
Quả nhiên là như vậy, Long Huyền nói thầm một câu, từ lúc đầu hắn đã cảm thấy nữ tử này không phải là người bình thường, thì ra chính là người của Ngọc Nữ Lâu. Phải biết rằng tại Hoàng Phong thành không ai không biết tới hai đại thế lực như Ngọc Nữ Lâu hay Thiên Vân Các a, Long Huyền hắn hôm nay vậy mà lại may mắn gặp được hại người có địa vị không hề tầm thường chút nào.
Thấy cơ hội tốt như vậy đang hiện ra ở trước mắt, Long Huyền trực tiếp hỏi: “Huỳnh thúc thúc, hôm nay ta tới là muốn mua một vài thứ, chính là nguyên liệu để chế tạo Hoàng giai sơ cấp linh phù.”
Lam Hạ cùng Huỳnh Thiên nghe thấy vậy thì nhất thời cảm thấy rất bất ngờ, cả hai người đều chăm chú nhìn Long Huyền một chút. Hoàng giai sơ cấp linh phù đối với bọn họ mà nói cũng chẳng có gì ghê gớm, thế nhưng chủ yếu là Long Huyền muốn mua vật liệu mà không phải thành phẩm.
Điều này mang ý nghĩa thế nào? Chuyện này có nghĩa là Long Huyền có thể chế tạo ra linh phù, hoặc có thể nói là hắn có quen người có thể chế tạo ra linh phù.
Cả hai người đều rất ăn ý mà loại bỏ khả năng phía trước, theo lý mà nói Hoàng giai sơ cấp linh phù chỉ thích hợp cho tu sĩ nhập vi kỳ, thế nhưng để luyện chế ra được thì ít nhất phải là Võ giả cảnh giới trở lên mới được. Nhưng võ giả cảnh cũng chỉ là vừa đủ điều kiện mà thôi, có thể thật sự chế ra được linh phù hay không thì rất khó mà nói.
Bọn họ nhìn về phía Long Huyền, mặc dù bọn họ không có cách nào nhìn ra tu vi chân thực của Long Huyền. Nhưng mà đứa bé này cùng lắm chỉ mới 9, 10 tuổi, tu vi chắc chắn chỉ mới nhập vi mà thôi, không thể nào luyện chế ra linh phù được, chắc chắn đống vật liệu này là mua để cho người khác luyện chế.
Có điều bọn họ đều đoán sai rồi, linh phù này là Long Huyền muốn mua về để tự mình dùng. Sở dĩ cũng không thể trách được việc bọn họ đoán sai, bởi vì rất nhiều vị linh phù sư ở Võ giả cảnh giới chế tạo Hoàng giai sơ cấp linh phù cũng đã gặp phải rất nhiều khó khăn.
Vả lại chỉ có những người xuất thân từ đại gia tộc mới có thể có cơ hội được học công pháp tu luyện nâng cao cường độ tinh thần lực, nhờ đó mới đủ cơ sở trở thành linh phù sư khi tu vi còn thấp kém. Về phần Long Huyền, tinh thần lực của hắn vốn đã mạnh hơn người thường, lại có thêm Vô định tinh thần điển trợ giúp, do vậy mới có cơ sở để luyện chế linh phù mặc dù mới chỉ có thực lực nhập vi kì.
Huỳnh Thiên: “Tiểu Huyền, nguyên liệu để chế tạo Hoàng giai sơ cấp linh phù ở Thiên Vân các được chia ra làm hai loại, loại tốt và thượng hạng không biết ngươi định mua loại nào?”
Long Huyền nghĩ nghĩ một chút rồi đáp: “Thúc thúc bán cho ta 3 cây bút, một nghiên mực, 15 tấm giấy vàng, còn có chu sa, tất cả đều là loại thượng hạng.”
Nghe đống vật liệu mà Long Huyền vừa liệt kê ra, tất cả cũng không có vấn đề gì, duy nhất có một điểm lạ lùng khiến cho hai người Huỳnh Thiên và Lam Hạ cảm thấy kì quái.
Thông thường khi linh phù sư muốn chế tạo phù, ít nhiều cũng sẽ chọn mua một lần mấy chục có khi cả trăm tấm giấy vàng, số lượng 15 tấm của Long Huyền đưa ra phải nói là quá ít. Sở dĩ mua nhiều như vậy là vì luyện chế linh phù không đơn giản, lúc vẽ cần dùng rất nhiều tinh thần lực, chỉ cần trong khi vẽ xảy ra sơ sót mà làm sai một nét thì cả tấm phù đó coi như bỏ.
Chính vì sai lầm rất nhiều lần, do vậy linh phù sư đành dùng số lượng đến để bù đắp chất lượng, bình thường mua 100 tấm giấy vàng mà có thể chế ra 10 tấm linh phù thì đã coi như thành công mỹ mãn rồi.
Xét đến tất cả những điểm này, Lam Hạ mới tò mò mà hỏi.
“Đệ đệ, ngươi định tự chế linh phù có phải không?”
Long Huyền nghe vậy thì ngượng ngùng đáp: “Cũng không đến mức đó, ta chưa từng chế ra tấm phù nào cả, chỉ là muốn thử một chút mà thôi.”
Long Huyền cũng không có nói dối, hắn tự tin bản thân có thể chế ra Bạo linh phù, thế nhưng có làm được hay không thì còn cần phải thử cái đã. Bất quá, hai người kia thì lại suy nghĩ khác, đứa trẻ Song Huyền này còn nhỏ như vậy đã có người dạy về cách chế tạo linh phù, thế lực sau lưng chắc chắn là không đơn giản.
Huỳnh Thiên nhanh chóng ra lệnh cho người đi lấy những nguyên liệu mà Long Huyền cần, chỉ mất một lúc thôi, hạ nhân đã mang mọi thứ lên đầy đủ rồi, lúc này Huỳnh Thiên nhìn Long Huyền mỉm cười mà nói.
“Tiểu Huyền, vật liệu mà ngươi cần, thúc thúc đã sai người mang tới đầy đủ rồi, ngươi kiểm tra thử xem.”
Long Huyền cười cười, nói. “Không cần đâu Huỳnh thúc, tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Huỳnh Thiên: “Vốn là 6 vạn, nhưng lần này ưu đãi cho ngươi vì mua lần đầu tiên cũng là vì bù đắp chuyện ban nãy, do đó chỉ cần 5 vạn đồng là được rồi.”
Nghe vậy Long Huyền biết rõ đối phương đang cố gắng tạo thiện cảm với mình, hắn cũng không khách khí nữa, vẫy tay một cái, một xấp kim phiếu trị giá 5 vạn đồng nằm ngay ngắn trước mặt của Huỳnh Thiên, sau đó đống nguyên liệu chế phù cũng bị hắn lật tay thu vào giới chỉ rồi mới chắp tay nói ra.
“Vậy, ta xin đa tạ Huỳnh thúc thúc.”
Dứt lời Long Huyền đứng dậy, nhìn qua hai người Lam Hạ cùng Huỳnh Thiên mà nói.
“Lam tỷ tỷ, Huỳnh thúc, đồ vật ta cần hiện đã mua được rồi, bây giờ chúng ta phải trở về sớm nếu không cha mẹ sẽ lo lắng mất.”
Lam Hạ, Huỳnh Thiên cũng gật gật đầu: “Vậy hai huynh muội đi thong thả, nếu sau này muốn mua thứ gì cứ việc quay trở lại đây, nhất định sẽ có ưu đãi.”
Long Huyền gật gật đầu, sau đó gọi Song Nhi: “Chúng ta về thôi!”
Chờ sau khi hai người Long Huyền rời đi xa rồi, lúc này Lam Hạ mới lên tiếng, nói.
“Huỳnh các chủ, ngươi đã nghe qua gia tộc nào họ Song chưa?”
Huỳnh Thiên lắc lắc đầu, đáp: “Chưa từng nghe nói qua, nhưng mà còn nhỏ như vậy đã được học luyện chế linh phù, trên tay mang theo trữ vật giới chỉ, bỏ ra 5 vạn đồng không tỏ ra có chút do dự nào, mấu chốt là hai người có tu vi Long Đạo như chúng ta vậy mà cũng không nhìn rõ được tu vi của một đứa trẻ.”
Lam Hạ tràn đầy đồng ý: “Cô bé Song Nhi kia rất bình thường, mặc dù tu vi đã đạt ngũ tinh nhập vi rồi, nhưng vị Song Huyền đệ đệ này, quá mức thần bí, quả thật là làm cho người ta cảm thấy tò mò không thôi.”
…
Song Nhi: “Công tử, công tử, cái nhẫn trên tay người sao lại thần kỳ như vậy?”
Long Huyền: ‘‘Ta được người khác tặng cho, sau này có cơ hội sẽ cho muội một cái.’’
Long Huyền nhìn thoáng qua trữ vật giới chỉ trên tay trái, khóe miệng có chút cong lên. Đây chính là chiến lợi phẩm sau trận chiến với đám người Long Khôn tối hôm đó. Một mình chém giết tất cả những kẻ kia, khi thu dọn chiến trường Long Huyền hiển nhiên là tiện tay lấy luôn trữ vật giới chỉ của Long Khôn.
Vì chủ nhân cũ đã chết, ấn ký tinh thần được gieo trên đó cũng tự động được xóa đi, sau đó Long Huyền dễ dàng dùng tinh thần lực của bản thân mà khắc lên một cái ấn ký mới thuộc về mình, cũng dễ dàng sử dụng trữ vật giới chỉ này.
Vốn dĩ hắn cũng không biết thế giới này lại có món đồ tiện dụng như vậy, trữ vật giới chỉ trên tay hắn chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, thế nhưng bên trong lại có một không gian lớn hơn rất nhiều, dùng một chút tinh thần lực cùng linh khí là có thể điều động nó thu vào hoặc lấy đồ vật ra. Quả thực so với ba lô ở kiếp trước thì cách biệt một trời một vực, giới chỉ là trời, ba lô chính là vực.
Tuy rằng chỉ có công dụng lưu trữ đồ vật thôi, nhưng bằng sự tiện dụng của mình, các không gian giới chỉ đều vô cùng đắt đỏ, không phải ai cũng có thể sở hữu được. Chính như đám người Long gia chủ mạch tới đây lần này, cũng chỉ có một mình Long Khôn sở hữu trữ vật giới chỉ mà thôi, tiền mà Long Huyền dùng để mua sắm vật liệu chế phù, cũng từ đó mà ra.
Những điều này Long Huyền vốn là không biết gì cả, thế nhưng Bạch lão sớm đã dự tính đến việc bản thân sẽ lâm vào hôn mê, nên mấy cái hiểu biết thường thức về tu luyện giới như thế này, hắn đã tự tay làm thành một quyển Tu chân bách giải để Long Huyền làm quen.
Xuống đến dưới lầu, lúc này đang định trả lời Song Nhi thì hắn đã cảm thấy có người tới, nhanh chóng giữ Song Nhi lại.
Vừa rồi, ở một phía khác cũng có mấy người đang đi ra, Long Huyền tai thính nên mới đoán ra được mà kéo Song Nhi lại, nếu không chắc chắn sẽ va vào nhau, chẳng qua là dù như thế, nhưng Song Nhi cũng đã bước chân ra mất rồi, vô tình ngáng trúng một kẻ khác làm cho hắn ngã chổng vó.
Liễu Minh: “Kẻ nào dám ám toán bản công tử?”
Giận dữ hét lên một tiếng, Liễu Minh nhìn chằm chằm về phía hai người Long Huyền cùng Song Nhi. Ban nãy hắn đang chăm chú quay mặt nói chuyện với người khác, do vậy mới không để ý đến chân của Song Nhi vô tình đưa ra phía trước, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng mới gặp phải cảnh này.
Do cảm thấy cực kỳ mất mặt trước mặt của ‘Diệp tiểu thư’, hắn thẹn quá hoá giận mới trở nên phẫn nộ như vậy.
Ánh mắt Long Huyền lúc này thì lại nhìn về phía người đang đi cùng đối phương, hắn kinh ngạc nhận ra, đây chẳng phải là vị ‘khách quý’ mà lão chưởng quầy lúc trước đã nhắc tới hay sao? Hình như là ‘Diệp đại tiểu thư’ gì đó, gia thế rất lớn.
Lúc Long Huyền nhìn nàng ta, đúng lúc người này cũng đang nhìn Long Huyền, hai bên nhìn nhau một chút nhưng cũng không có ý định làm quen. Liễu Minh thấy thế lại tỏ ra bất mãn, hừ một tiếng.
Long Huyền sau đó mới nhìn về phía Liễu Minh: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, chúng ta không hề cố ý, xin thứ lỗi.”
Từ địa cầu tới, Long Huyền hiểu rõ bản thân làm sai thì cần phải nói xin lỗi là rất bình thường, huống hồ trước đó vị Huỳnh các chủ kia đối với hắn rất tốt, do vậy Long Huyền không muốn gây thêm phiền toái nào ở Thiên Vân Các nữa, nhận sai là tốt nhất.
Chẳng qua cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tên Liễu Minh kia hống hách đã quen, làm sao dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy được.
“Hừ, đã làm sai, các ngươi nghĩ chỉ cần xin lỗi là xong sao?”
…
PS: Chương mới ngày hôm nay đã có rồi đây... sắp tới ta phải làm báo cáo thực tập, thời gian làm việc cũng nhiều do đó viết truyện phải chậm lại một chút, dù sao thì chúc các bạn đọc truyện vui vẻ a. Cầu ủng hộ, cầu chia sẻ ^^!