Nghĩ đến đây, Long Huyền cũng ngẩng đầu nhìn Mai phu nhân, không nói gì cả, nhìn kĩ gương mặt hòa ái, tràn đầy yêu thương trước mặt mình, Long Huyền ôm lấy mẫu thân, cảm nhận sự ấp áp khi được nằm trong vòng tay của mẹ. Mai phu nhân thì mỉm cười, xoa xoa tóc trên đầu Long Huyền.

Nàng nhìn qua Song Nhi đang đứng một bên, nhìn chăm chú về phía này cũng phẩy phẩy tay gọi cô bé lại. Song Nhi thấy vậy cũng chạy tới ôm lấy Mai phu nhân, cô bé cũng rất giống Long Huyền, từ nhỏ đã sống với Lan bà bà, đối với cô bé thì vợ chồng Long Vô Tâm giống như cha mẹ ruột của mình vậy.

Long Vô Tâm cùng A Cửu dược sư thấy cảnh này thì cũng mỉm cười, nổi lo lắng về sự trả thù của Long gia cũng bị bỏ qua một bên. Lúc này Long Huyền chỉ nhắm mắt yên tĩnh mà ở yên trong vòng tay của Mai phu nhân, cảm nhận bàn tay dịu dàng đang vuốt ve mái tóc của mình, chẳng ai biết được trong đầu đứa bé tám tuổi này đang nghĩ cái gì.

Qua một lúc lâu, Song Nhi là người đầu tiên thoát ra khỏi vòng tay của Mai phu nhân, Long Huyền cũng lùi lại mấy bước, từ đầu đến cuối hắn không nói tiếng nào cả.

Long Vô Tâm: “Được rồi, Huyền nhi con cùng Song Nhi ra ngoài chơi đi…”

Long Huyền nghe vậy thì chỉ lễ phép mà đáp: “Vâng thưa phụ thân!!”

Sau khi ra ngoài, Long Huyền quay về phía Song Nhi bên cạnh mà nói.

“Song Nhi, muội không sao chứ?”

Song Nhi nhìn vẻ mặt ôn nhu của Long Huyền thì mỉm cười một chút, cô bé đáp.

“Muội không sao đâu công tử ca ca…”

Nhìn vẻ mặt của cô bé Long Huyền hiểu rất rõ việc Lan bà bà ra đi đã tạo thành đả kích rất lớn, dù sao trước khi sống cùng với gia đình Long Huyền thì Lan bà bà là người thân nhất đối với nàng.

Lúc Lan bà bà sắp chết vẫn còn lo lắng cho Song Nhi từ việc này có thể thấy được tình cảm giữa hai bà cháu thật sự là rất tốt. Bất quá người đã chết thì không thể sống lại được, Long Huyền cũng chẳng biết làm sao để an ủi Song Nhi.

“Nghe lời ta, muội về nghỉ ngơi một chút, hôm nay còn cần phải mai táng bà bà, muội sau này cũng phải sống thật tốt, thật vui vẻ để bà bà có thể yên tâm mà ra đi, có biết không?”

Song Nhi cúi mặt xuống hơi gật gật đầu. “Ưm!!”

Long Huyền: “Được rồi, muội về phòng đi!!”

Chờ cho Song Nhi rời đi, Long Huyền lúc này cũng nhanh chóng về phòng của mình, trong lòng hắn lúc này rất lo lắng, nhìn bề ngoài chỉ là một đứa bé tám tuổi mà thôi, thế nhưng thật sự thì Long Huyền là xuyên không giả, hắn sớm đã là một thanh niên hơn 20 tuổi, một thân một mình trưởng thành tại địa cầu từng đó năm, tình huống nguy hiểm hiện tại Long Huyền hiểu rất rõ ràng.

Ban nãy những lời Mai phu nhân nói, Long Huyền không phải là không hiểu, thế nhưng hắn không đáp lại lời nào, rời bỏ cha mẹ mà chạy trốn, hắn làm không được. Thế nhưng là một tên tu sĩ nhập vi kì như hắn làm sao chống đối với một đại gia tộc như Long gia được đây?

Long Huyền tuy không tự cho mình có thiên phú cực cao, nhưng hắn tin chắc chỉ cần nổ lực, cố gắng thì có thể vượt qua mọi khó khăn, dù sao nếu không thử cố gắng thì kết quả chắc chắn là bại vong, chỉ là thời gian dành cho hắn không nhiều lắm. Long gia chủ mạch bất cứ lúc nào cũng có thể kéo đến trả thù, không có đủ thực lực thì cả nhà hắn chẳng khác nào cá nằm trên thớt, chỉ có thể tùy ý cho đám người kia chém giết, muốn làm gì thì làm.

Long Huyền có nghỉ tới việc nhờ Bạch lão, thế nhưng tình trạng của Bạch lão lúc này chẳng tốt chút nào, linh hồn bị tổn thương do thiên kiếp không phải một hai ngày là có thể khôi phục được.

Thở dài một tiếng, trong mắt Long Huyền dần dần trở nên kiên định, dựa vào người khác không phải là cách tốt, cường giả nhất định phải dựa vào chính bản thân mình. Mặc kệ như thế nào, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, trước mắt chờ đợi Long gia tới thật thì lại tùy cơ ứng biến vậy.

Nghĩ tới tận đây, Long Huyền nhanh chóng xếp bằng ngồi xuống vận chuyển Luân Hồi Đạo Quyết, từ ngày hôm qua đến giờ Long Huyền mới có thời gian để an tĩnh tu luyện, trước mắt hắn vẫn còn một ít sinh mệnh chi khí trong hắc bạch ngọc châu, hắn muốn nhanh chóng luyện hóa hấp thu đoàn năng lượng để nhanh chóng tăng lên tu vi của chính mình.

Luân Hồi Đạo Quyết nhanh chóng vận chuyển, từng vòng từng vòng chu thiên đi qua, linh khí xung quanh người Long Huyền cũng nhanh chóng bị hấp thu vào, những linh khí này kết hợp với sinh mệnh chi khí màu trắng từ ngọc châu truyền ra liền tục tỏa khắp kinh mạch của Long Huyền.

Khí tức trên người Long Huyền đang không ngừng lớn mạnh, mới đêm hôm qua nhờ thức tỉnh ác ma huyết mạch nên Long Huyền thuận lợi bước vào cảnh giới tứ tinh nhập vi, vốn dĩ hắn còn chưa thể tiếp tục đột phá thế nhưng nhờ có sinh mệnh chi khí vô cùng thần kỳ, kinh mạch của Long Huyền đã trở nên vững chắc, hơn nữa còn đang được nới rộng liên tục.

Hai mươi chu thiên, bốn mươi chu thiên,… bốn mươi lăm chu thiên qua đi, Luân Hồi Đạo Quyết liên tục mang năng lượng đi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể Long Huyền, giúp hắn rèn luyện kinh mạch, cũng như mở rộng đan điền.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, từ trong thân thể của Long Huyền truyền tới một tiếng rung động nho nhỏ.

“Oanh, răng rắc—”

Cùng với tiếng vang phát ra, quanh thân Long Huyền đang dần dần hiện lên năm ngôi sao màu trắng, bồng bềnh mà trôi nổi. Hiển nhiên, sau khi hấp thu hoàn toàn lượng sinh mệnh chi khí còn sót lại Long Huyền đã dễ dàng đột phá đến ngũ tinh nhập vi.

Đừng nhìn Long Huyền chỉ đột phá một tiểu cảnh giới mà coi thường, kết hợp với thiên phú dị bẩm từ ác ma chi thể, lại thêm linh lực vô cùng cô đọng của Luân Hồi Đạo Quyết, Long Huyền bây giờ đã không còn sợ những kẻ có tu vi bát tinh nhập vi nữa rồi, thậm chí nếu như hắn thi triển mọi thủ đoạn, ngay cả cửu tinh nhập vi cũng đủ sức đánh một trận.

Đương nhiên trong đó không tính tới việc thức tỉnh huyết mạch ác ma, loại sức mạnh này bị thiên đạo nhằm vào, Long Huyền cũng không dám tùy tiện sử dụng. Nếu như không cẩn thận lại bị vài chục đạo lôi kiếp viếng thăm thì hắn thật sự khóc không ra nước mắt.

Lúc này nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Long Huyền cảm thấy vẫn cần phải cố gắng thêm chút nữa, dù sao thời gian dành cho hắn không nhiều.

Do vậy vừa mới đột phá nhưng là Long Huyền cũng không có ngừng việc tu luyện. Luân Hồi Đạo Quyết đạo quyết trong cơ thể hắn đã sắp vận chuyển đến cực hạn, do vậy Long Huyền chỉ phân thần để cho công pháp từ từ tuần hoàn ổn định linh lực trong cơ thể.

Mà một bên khác, Long Huyền lại một lần nữa tỉnh tâm nhắm chặt hai mắt, tinh thần chìm sâu vào lĩnh ngộ Vô định tinh thần điển. Đêm đó nhờ hiểu được một chút về công pháp này, Long Huyền đã có thể ngưng tụ ra bản ngã, thế nhưng ngoài việc có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình, Long Huyền vẫn chẳng biết thêm gì về nó cả.

Nguyên do Long Huyền quan tâm đến công pháp này như vậy, một phần lo vì chứng kiến được sự lợi hại khi Bạch lão sử dụng tinh thần lực, một phần khác chính là vì câu nói mà hắn đã được nghe trước đó.

“Lấy tinh thần lực vô biên, vô lượng của ta đẩy thông quá khứ tương lại, băng qua thời gian trường hà, mở ra vô hạn khả năng, tham ngộ sinh tử thấu hiểu luân hồi, thành tựu vô thượng đại đạo.”

Câu nói này quá thật in sâu trong tâm trí của Long Huyền, lúc đó đang trong thời khắc nguy hiểm làm cho Long Huyền không có cách nào tìm hiểu được vô định tinh thần điển, giờ đây hắn muốn chậm chậm tu luyện công pháp này, nếu như có thể luyện thành, chắc chắc hắn sẽ trở nên vô cùng lợi hại.

Đẩy thông quá khứ tương lai, sinh tử luân hồi, còn có thời gian trường hà là khái niệm gì, Long Huyền hoàn toàn chẳng hiểu được, thế nhưng hắn luôn có cảm giác giọng nói người này ra câu này thật sự rất là quen thuộc…

Chẳng biết thời gian ở bên ngoài trôi qua bao lâu, Long Huyền liền tục nhẩm lấy khẩu quyết của Vô định tinh thần điển, hắn có thể cảm nhận được tinh thần lực bản thân theo từng chữ của khẩu quyết mà đang tụ tập lại.

Nhớ lại thời điểm khi trước, Long Huyền nhanh chóng dùng tinh thần lực của bản thân để tiến vào trong không gian hắc ám kia, chính là tinh không vô tận.

Long Huyền mở mắt, bản ngã của hắn do tinh thần lực ngưng tụ lại xuất hiện giữa không gian này. Nhưng lúc này không giống với lúc trước, vũ trụ tinh không mà Long Huyền tiến vào lần này đã ngưng thực hơn, bản ngã của hắn cũng vững chắc hơn, không còn mờ ảo như lần đầu tiên tiến vào nữa.

Bất quá có một điểm mà Long Huyền hoàn toàn cảm nhận được là tinh thần không gian bây giờ nhỏ hơn lúc trước quá nhiều, đêm đó hắn lần đầu tiến vào, không gian tuy có hơi mờ ảo nhưng lại vô biên vô hạn, bản ngã của hắn đứng ở trong đó chẳng khác gì một giọt nước giữa đại dương mênh mông, không cách nào xác định được phương hướng.

Ban đầu Long Huyền còn rất hy vọng rằng sau khi tiến vào không gian này lại có thể nghe được thanh âm thần bí kia, nhưng kết quả là không có âm thanh nào cả. Bất quá Long Huyền không hề thất vọng, bởi vì lúc này hắn có thể cảm thấy được cường độ tinh thần lực của bản thân đang nhanh chóng tăng lên, nếu như có thể phân chia cấp bậc thì tinh thần lực của Long Huyền bây giờ đã tiếp cận nhập vi đỉnh phong rồi.

Điểu này mang ý nghĩa không tầm thường chút nào, phải biết rằng tinh thần lực vô cùng khó tu luyện, người bình thường khi đột phá Võ Tông cảnh mới dần dần cảm ứng được tinh thần lực trong cơ thể cùng lúc điều động nó, nếu may mắn có được công pháp tinh thần lực thì mới có thể tu luyện được.

Long Huyền bây giờ chẳng qua chỉ là một tên nhập vi tiểu tu sĩ mà thôi, thế nhưng bản thân là một xuyên không giả, hắn vốn đã có tinh thần vượt trội hơn người thường rất nhiều, với vô định tinh thần điển trợ giúp hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng có thể sử dụng nguồn sức mạnh này.

Chẳng biết qua bao lâu rồi, cảm nhận được bản thân đã đến bình cảnh khó mà tiến thêm được nữa Long Huyền chậm rãi mở mắt ra, tu vi của hắn đã đứng vững ở ngũ tinh nhập vi, hơn nữa cường độ tinh thần lực cũng đã đạt đến cửu tinh đỉnh phong rồi.

Đối với việc này Long Huyền cũng cảm thấy mỹ mãn, khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên. Nhưng là rất nhanh thì Long Huyền bị một mùi hôi kinh khủng sộc vào mủi làm cho xém chút nữa thì tắt thở.

Long Huyền nhìn kỹ trên cơ thể mình, quần áo của hắn sớm đã đổi màu biến thành đen thui, khi hắn đột phá tu vi thì tạp chất trong cơ thể cũng dần dần bị tống ra ngoài, giờ này đã biến thành từng mảng từng mảng màu đen bốc mùi lên rồi.

Sau khi đã tắm rửa cùng với thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này Long Huyền mới nhìn qua cửa sổ, sắc trời đã về khuya rồi, Long Huyền cũng không ngờ rằng bản thân chỉ vừa mới tu luyện một chút mà đã hết ngày, quả thực đối với tu luyện giả thì thời gian trôi qua thật là nhanh.

Tu luyện lâu như vậy Long Huyền cũng không muốn tiếp tục nữa, hắn ngã lưng trên giường, mắt nhìn vào bầu trời khuya bên ngoài, trong lòng suy nghĩ nhanh chóng đảo qua. Nghĩ tới nghĩ lui Long Huyền quyết định sáng mai cần phải đi ra ngoài một chút, hắn cần mua vài thứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play