Hôm nay phủ Phó Ngục có khách. Khi được tin báo, Thái Yên, Tiểu Văn, Quế Thanh, Hai Lê cùng có mặt ở phòng khách chính. Khách đến thăm là Phạm Thanh – Thượng Thư Bộ Hình, đi theo ông ta là một đám người trong đó có một người già hom hem luôn tay cầm cây quạt phe phẩy, chính là Lão Giả - quân sư số một của Phạm Thanh, những người còn lại đương nhiên cũng không thể thiếu Trương Tư và khoảng mười lính cầm mã tấu. Phạm Thanh người to béo, dáng đi thể hiện rõ là đã già nhưng da mặt lại trắng bệch, căng mịn không một vết chân chim. Sau những thủ tục xã giao giữa hai bên, Phạm Thanh khệnh khạng bước vào phòng khách chính, ngồi ghế dành cho khách. Thái Yên hỏi trước:
- Phạm Thượng Thư, chẳng hay hôm nay sao phủ Phó Ngục lại có vinh hạnh được đón khách quý thế này?
Phạm Thanh nhếch mép cười, gò má hắn giật giật như thể cả tảng da mặt từ má đến khóe mắt được kéo qua kéo lại, lủng lẳng cả khối, rồi một giọng nói ồm ồm, chịch thượng phát ra:
- Hách hách! Lão phu đâu có rảnh. Hôm nay lão đến đây là để truyền chiếu chỉ của Chúa Ngục thôi. Há há!
Thái Yên khẽ nhăn mặt. “Thượng Thư Bộ Hình là phẩm cấp thấp hơn Phó Ngục, ngày thường Phạm Thanh nói chuyện với Thái Yên đều rất cung kính, hôm nay sao lại dám cao giọng thế này?” Nghĩ vậy nhưng Thái Yên vẫn điềm tĩnh, lấy lại vẻ tươi tỉnh, hỏi:
- Ồ, không biết là chiếu chỉ gì vậy?
Phạm Thanh quay sang nhìn Trương Tư, hất hàm nói:
- Trương Đội trưởng, hãy giao chiếu chỉ ra.
Trương Tư gật đầu “Dạ” một tiếng rồi thò tay vào trong áo lấy ra một vật. Đó là một mảnh gỗ mỏng, to hơn một bàn tay. Trương Tư đưa mảnh gỗ cho Thái Yên. Thái Yên giơ lên trước mặt xem. Tiểu Văn ở bên cạnh cũng ngó vào. Trên mảnh gỗ khắc mấy dòng chữ, cuối mấy dòng chữ đó còn có một dấu vết cháy đen hình tròn thể hiện nhiều họa tiết, có thể hình dung vết cháy ấy là do một miếng sắt trạm khắc sẵn các họa tiết rồi được lung nóng đỏ lên sau đó dí vào đây. Thì ra dưới địa ngục không có giấy mực, văn bản viết chữ rất hạn chế, những việc bắt buộc phải ghi chép thì người ta dùng cách khắc chữ vào gỗ như thế này, còn vết cháy đen kia chính là con dấu của Chúa Ngục. Nội dung chiếu chỉ ghi là: “Tạm thời đình chỉ chức vụ của Phó Ngục Thái Yên. Mọi việc giao cho phủ Bộ Hình điều tra, giải quyết”. Thái Yên đọc qua nội dung chiếu chỉ thì tái mặt, ngồi yên bất động một lúc mới thốt lên:
- Đình chỉ chức vụ ư?
Phạm Thanh ngồi quan sát từng động tác của Thái Yên từ khi cầm chiếu chỉ, nghe thấy Thái Yên nói thì hắn lập tức bật lên tiếng cười:
- Ha ha ha! Thái Yên, bà xem rõ nội dung chiếu chỉ rồi chứ?
Thái Yên đứng bật dậy, nói to như quát vào mặt Phạm Thanh:
- Thế này là thế nào? Ta tội gì mà bị đình chỉ?
Quế Thanh ở bên cạnh cũng có vẻ không giữ được bình tĩnh, nói to:
- Đúng thế. Sao bỗng dưng lại có cái quyết định đột ngột vô lý thế này? Sư phụ ta có lỗi gì phải nói cho rõ ràng chứ?
Thật không ngờ Phạm Thanh cũng đứng dậy, quát lại chẳng kiêng nể:
- Thôi đi. Các ngươi đừng có cậy già mồm mà coi thường luật lệ nhé. Các ngươi định cãi lại chiếu chỉ sao? Chưa có bằng chứng rõ ràng thì mới phải tạm đình chỉ để điều tra, chứ có chứng cớ tội trạng rõ ràng thì các ngươi còn được đứng đây mà cãi sao?
Thái Yên tức nghẹn cổ:
- Ngươi... Đồ chó săn! Ngươi trở mặt nhanh lắm! Được rồi, để xem, ta sẽ cho ngươi biết.
Phạm Thanh lại cười đắc ý:
- Ha ha ha! Thái Yên, bà tưởng bà làm gì không ai biết sao? Ta nói cho bà biết, Chúa Ngục đã giao cho phủ Bộ Hình điều tra vụ việc này nên hôm nay ta đến đây không phải chỉ để công bố chiếu chỉ, ta đến để điều tra.
- Điều tra? Ngươi điều tra cái gì? Ta bị cáo buộc tội gì?
- Tội phản nghịch. Thời gian qua, rất nhiều tội hồn đã biến mất một cách khó hiểu, bọn ta đã điều tra hết các phủ bộ, chỉ có bà là đáng nghi nhất. Vừa rồi ba người của phủ Bộ hình trong đó có cả Lý phó đội đã biến mất cùng lúc với một viên Quản Ngục. Mọi dấu vết đều dẫn tới chỗ bà. Hôm nay ta phải lục soát phủ này xem bà còn chối cãi được nữa không.
- Cái gì? Lục soát ư? Ngươi nghĩ phủ Phó Ngục là chỗ nào mà đòi vào đây lục soát?
- Đương nhiên ta biết phép tắc, bà không phải nhắc. Nhưng việc này ta đã tâu với Chúa Ngục, bà không thấy trong chiếu chỉ có ghi là giao cho Bộ Hình cả sao. – Phạm Thanh nói xong không đợi Thái Yên trả lời, quay lại vẫy thuộc hạ: - Người đâu, tiến hành lục soát!
Đám lính của Bộ Hình đang định đi vào trong thì Quế Thanh đứng ra quát:
- Các ngươi dám?
Vậy nhưng Thái Yên lại bình tĩnh đưa tay giữ Quế Thanh lại nói:
- Quế Thanh, đừng! Họ muốn lục soát thì tùy họ, chúng ta cũng không có gì phải che dấu. – Rồi Thái Yên quay sang nói với Hai Lê: - Hai Lê, ngươi hãy đưa họ đi lục soát, họ cần gì ngươi cứ hỗ trợ hết sức! Đồng thời vụ việc của Triều Anh giờ cũng là do họ giải quyết, hãy đưa bà ta ra giao cho họ!
Hai Lê “dạ” rồi đứng ra giơ tay mời đám lính của Bộ Hình đi vào trong. Trương Tư dẫn đầu đám lính kia đi theo Hai Lê chỉ chừa lại hai tên cầm mã tấu đứng sau Phạm Thanh và Lão Giả để bảo vệ. Phạm Thanh vênh mặt nhìn theo, khi đám lính kia khuất bóng, hắn cười khẩy nói:
- He! Bà cũng bản lĩnh nhỉ. Để ta xem bà sẽ bình tĩnh được đến bao giờ. À, thế trong phủ của bà ngoài cái đám nữ tì thì còn ai biết võ công nữa?
Thái Yên giữ bộ mặt bình thản, nghiêm nghị trả lời:
- Phủ của ta có bao nhiêu người thì ai cũng đều biết cả. Bộ Hình theo dõi ta đã lâu thế chắc phải nắm rõ trong lòng bàn tay chứ? Ngoài đám nữ tì thì chỉ có mười lính gác, lính gác biết võ thì có gì sai à?
Phạm Thanh vẫn vênh mặt nói giọng mỉa mai:
- Thế à? Thế còn đôi trai tài gái sắc này ở đâu ra mà cũng giỏi võ vậy?
Phạm Thanh vừa nói vừa chỉ sang Tiểu Văn và Quế Thanh. Thái Yên nghe vậy nhíu mày khó chịu, trả lời:
- Hừ, ngươi cũng vừa phải thôi chứ! Quế Thanh là đồ đệ theo ta đã lâu, ta coi như ái nữ ruột của mình, cả ngục Đại Ngàn ai chẳng biết mà người còn phải hỏi? Còn đây là Tiểu Đồ, ta mới nhận làm sư đệ. Ta hỏi ngươi, ta nhận thêm một sư đệ thì vi phạm quy định nào hả?
Thấy Thái Yên cao giọng, Phạm Thanh cũng lớn tiếng:
- Ái cha! Bà đừng tưởng không có quy định thì ta không bắt lỗi được bà nhé. Ta nói cho bà biết, tên này tự nhiên xuất hiện rõ là mờ ám, lại đúng lúc trong ngục rối ren bao nhiêu chuyện thế này không lẽ là trùng hợp sao? Không cần biết thế nào, cứ khả nghi là ta có quyền bắt về điều tra. Mau đưa cái đám nữ tì kia ra đây, cùng với tên này trói lại giải về phủ Bộ Hình cho ta!
Thái Yên không giữ được bình tĩnh nữa, chỉ tay vào mặt Phạm Thanh quát:
- Ngươi… thật quá vô lý. Ta thách ngươi dám bắt người của ta đi đấy.
Tiểu Văn từ đằng sau bước lên đứng cạnh Thái Yên can:
- Sư tỷ, không cần phải căng thẳng thế. Họ phụng mệnh điều tra tức là đang làm việc công, chúng ta cứ hợp tác hết sức có thể. Cứ để tiểu đệ theo họ về phủ Bộ Hình xem họ có thể điều tra được gì. Chúng ta đâu có làm gì sai mà sợ.
Thái Yên giơ tay gạt Tiểu Văn ra nói:
- Không được! Ta đường đường là Phó Ngục mà đến tiểu đệ của mình cũng không bảo vệ được thì sau này còn gì là uy danh nữa? Phạm Thanh, ta không hiểu Chúa Ngục cho ngươi cái quyền gì mà hôm nay ngươi dám hống hách như thế, để ngày mai ta vào nói chuyện rõ ràng với Chúa Ngục xem ngươi vênh mặt được đến bao giờ.
Phạm Thanh lại cười khẩy:
- Hưm, bà không phải dọa. Ta cũng không có làm gì sai cả. Ta được lệnh điều tra, mà đã điều tra thì phải tra hỏi những kẻ khả nghi và những người có liên quan. Còn có tội hay không sẽ kết luận sau.
- Không được. Ta còn lạ gì cái kiểu điều tra của ngươi nữa. Ngươi chỉ biết dùng cực hình ép cung chứ tra hỏi cái gì. Đám nữ tì ta có thể để ngươi đưa về phủ Bộ Hình, còn tiểu đệ của ta ngươi muốn lấy lời khai gì cứ tự nhiên thực hiện tại đây, ta sẽ không cản trở. Chứ đưa hắn đi thì nhất định không được.
Bấy giờ Lão Giả vốn im lặng từ đầu mới nói với Phạm Thanh:
- Chủ nhân, ta cứ làm đúng quy định, cứ cho mời người này ngày mai đến phủ lấy lời khai xem.
Phạm Thanh gật đầu rồi quay ra nói với Thái Yên:
- Thôi được. Coi như ta nể mặt bà. Giờ ta sẽ giải đám nữ tì về trước, còn tên tiểu tử này ngày mai bà hãy đưa hắn sang phủ Bộ Hình lấy lời khai. Bà biết đấy, lấy lời khai thì cũng nên thực hiện trong phòng chuyên dụng, chứ không thể để những người khác cùng tham gia rồi mớm cung cho hắn được.
Thái Yên cũng có vẻ điềm tĩnh lại, hạ giọng nói:
- Được, nếu ngươi làm việc đúng quy trình ta cũng không có gì phải phản đối. Ngày mai ta sẽ đích thân đưa tiểu đệ của ta sang phủ Bộ Hình để lấy lời khai.
Nói chuyện qua lại một lúc thì thấy đám lính đi lục soát trong phủ đã trở ra cùng với Hai Lê và Trương Tư. Trương Tư đến bên Phạm Thanh báo cáo:
- Khởi bẩm đại nhân, đã lục soát xong. Không phát hiện điều gì ạ.
Thái Yên và Quế Thanh nghe vậy đều nhếch mép cười khẩy. Ngược lại Phạm Thanh thì nhăn nhó làm ra bộ mặt rất khó coi, quát:
- Cái gì? Trương đội trưởng, ngươi lục soát kỹ chưa đấy? chúng ta khó khăn lắm mới xin được lệnh khám xét nơi này, ngươi đừng có bỏ sót chi tiết nào đấy nhé.
Trương Tư không dám ngẩng mặt lên nói:
- Dạ, thuộc hạ hiểu chứ ạ. Thuộc hạ đã đính thân lật từng mét đất trong phủ chứ đâu dám khinh suất. Trong phủ không có người lạ, trong phòng giam cũng chỉ có một mình Triều Anh. Chắc là các dấu vết đã được tẩu tán mất rồi ạ.
Trương Tư chưa nói xong thì Quế Thanh đã cướp lời:
- Ấy! Trương Tư, ngươi nói thế là thế nào? Khám xét thấy thế nào thì nói thế chứ làm gì có chuyện không thấy gì lại kết luận là các dấu vết đã được tẩu tán. Không lẽ xưa nay Bộ Hình luôn điều tra theo cách như thế à?
Trương Tư cứng họng không biết cãi thế nào. Thấy vậy Lão Giả lại lên tiếng:
- Thôi, không thấy gì thì thôi. Hôm nay tạm thời như thế. Hãy bắt đám nữ tì về phủ Bộ Hình tạm giữ đã!
Phạm Thanh gật đầu nói với Trương Tư:
- Các ngươi bắt được đám nữ tì rồi chứ?
Trương Tư cung kính đáp:
- Dạ. Thuộc hạ đã cho trói hết đám nữ tì, tổng cộng năm người chuẩn bị giải về rồi ạ.
Phạm Thanh gật đầu:
- Tốt! Thái Yên, bà nhớ ngày mai đưa tên tiểu tử này tới lấy lời khai nhé! Lão phu cáo từ.
Phạm Thanh nói xong thì vẫy đám thuộc hạ rồi hướng ra ngoài cất bước. Thái Yên thấy vậy quay mặt vào trong không nhìn ra, nói vọng lại:
- Ta không tiễn.
Chẳng ngờ đi được vài bước Phạm Thanh đứng khựng lại, quay sang Lão Giả nói:
- Lão Giả, việc tạm đình chỉ Phó Ngục ngươi phải lưu ý thông báo rộng rãi cho toàn bộ ngục Đại Ngàn được biết ngay lập tức nghe không?
Lão Giả cúi đầu, đáp:
- Dạ, thuộc hạ sẽ cho thông báo ngay ạ.
Thái Yên nghe thấy thế nhăn mặt nhưng không nói gì. Đám người Bộ Hình cũng không nói gì nữa, lục tục kéo nhau đi, không quên giải theo đám nữ tì cùng với Triều Anh đã bị trói và bịt miệng sẵn.
Đám người ấy đi khỏi được một lúc rồi nhưng Thái Yên vẫn đứng chết nặng. Tiểu Văn mới gọi:
- Sư tỷ, thôi hãy vào trong nghỉ đi đã!
Bấy giờ Thái Yên mới buông ra tiếng thở dài:
- Hzai! Các người thấy không, lão Hùng Trấn (tên Chúa Ngục) này chẳng có chút đẳng cấp nào ra dáng lãnh đạo cả. Ta đường đường là phó ngục, thế mà tự nhiên lão ta chẳng nói chẳng rằng ra ngay cái chiếu đình chỉ. Kẻ đứng đầu mà hồ đồ như vậy sẽ không tránh được cảnh phản loạn. Cái đó là thể hiện đẳng cấp đấy.
Quế Thanh động viên:
- Sư phụ, người đừng lo lắng quá! Chỉ là tạm đình chỉ thôi mà, đã ai dám nói là người sẽ mất chức đâu? Bọn chúng sẽ chẳng tìm ra chứng cứ gì đâu mà. Đám Hồng Băng và các tỷ muội đã được người dạy dỗ chu đáo thế sẽ không hé răng khai một lời nào đâu.
Thái Yên lắc đầu:
- Không. Các con không hiểu đâu. Đó là trò bẩn của bọn chó, chúng cứ nói là đang điều tra thì quyết định đình chỉ ta sẽ cứ treo như thế, chẳng có thời hạn cụ thể nào bắt chúng phải kết luận đúng sai cả. Nhất là đám nữ tỳ, chúng cứ nói là điều tra chưa xong thì cứ tạm giam thế, rồi giở đủ thứ cực hình hành hạ, thật khổ rồi.
Quế Thanh gật đầu:
- Cũng phải. Cũng may mà sư phụ kiên quyết bảo vệ Tiểu Đồ huynh nếu không thì huynh cũng khổ rồi. Hzai!
Tiểu Văn cũng mang bộ mặt đầy suy tư hỏi Thái Yên:
- Sư tỷ, nếu bị khép tội thì hình phạt của chúng ta sẽ là gì? Sẽ bị đưa tới các ngục giam chịu cực hình à?
Thái Yên lắc đầu:
- Không. Làm sao đưa chúng ta tới đó được? đưa chúng ta tới đó thì bọn tiểu quỷ canh ngục sẽ không giữ nổi. Nếu bị khép tội thì chúng ta chỉ có một trong hai đích đến, thứ nhất là vào chuồng nuôi quái thạch, thứ hai là bị ném xuống sông nham thạch.
Tiểu Văn nghe Thái Yên nói thì chỉ biết im lặng, trong phút chốc tâm trí anh chìm đắm vào dòng suy tư vô định.
*
* *
Ngày hôm sau, Tiểu Văn cùng Thái Yên, Quế Thanh, Hai Lê và năm tên lính cùng sang phủ Bộ Hình. Tiểu Văn được đưa vào một căn phòng riêng một mình ngồi trả lời các câu hỏi của Phạm Thanh và Trương Tư. Những người còn lại được bố trí ngồi trong một căn phòng khác chờ đợi. Trong phòng chờ, Quế Thanh sốt ruột cứ đứng chốc chốc lại đứng lên đi ra cửa ngóng, rồi đi ra đi vào chán lại ngồi xuống ghế. Đợi mãi không thấy động tĩnh gì mới cất tiếng than:
- Làm gì mà lâu thế nhỉ? Mất cả ngày ngồi đây rồi.
Thái Yên thì chỉ ngồi yên một chỗ, thấy Quế Thanh như vậy thì nói:
- Quế Thanh, con mệt thì về nghỉ trước đi!
Quế Thanh nhăn nhó lắc đầu:
- Không ạ. Con không mệt. Chỉ vì ngồi đây mãi chán quá thôi.
Thì ta đã bảo con cứ ở nhà cơ mà. Đến đây chỉ ngồi chờ chứ có làm gì đâu.
- Không. Ngồi nhà chờ còn sốt ruột hơn ấy.
- Sốt ruột thì cũng đâu có làm được gì. Con cứ ngồi xuống mà tịnh tâm đi.
- Dạ, mà sao muốn xin vào thăm mấy vị sư tỷ bọn chúng cũng không cho vào nhỉ? Bọn chúng cũng thật quá đáng!
- Cũng phải thôi, thông thường đã tạm giữ điều tra thì sẽ không ai được vào thăm.
- Nhưng mà không hiểu thẩm vấn thì làm sao phải lâu thế nhỉ? Hay là bọn chúng giở trò gì?
Thái Yên thở dài rồi lắc đầu nói:
- Hzai, sáng sớm nay ta đã định vào gặp Chúa Ngục để nói cho rõ ràng xem có cách nào kết thúc sớm việc này không. Nhưng lão ta nhất định không gặp, chỉ cho người ra báo bận. Không biết chúng định giở trờ gì nữa.
Quế Thanh nghe vậy sốt sắng:
- Vậy à? Sư phụ đi lúc nào mà con không biết? sao Chúa Ngục lại không muốn gặp nói cho rõ ràng chứ? Thật vô lý!
Nói xong thì nàng cũng lại thở dài, lắc đầu ngoa ngán, ngồi xuống lặng yên chờ đợi.
Rồi cũng đến lúc có tiếng mở cửa phòng. Có hai tên lính cầm mã tấu đưa Tiểu Văn vào. Thấy vậy Quế Thanh vội ào ra như chực ôm lấy Tiểu Văn nhưng đã kìm lại được, nói:
- Sư huynh! Huynh ra rồi à? Huynh có sao không? Có bị đánh đập gì không? Sao mà lâu thế?
Đáp lại, Tiểu Văn mỉm cười rồi lắc đầu:
- Không. Có gì đâu. Muội không phải lo.
Thái Yên cũng đã đứng dậy, đến gần Tiểu Văn hỏi:
- Thái độ bọn chúng có tử tế không?
- Dạ, không có gì, sư tỷ. Họ cũng tìm nhiều cách hỏi xoáy rồi dọa nạt nhưng cũng không có đánh đập gì. Tiểu đệ chỉ có sao nói vậy thôi.
Thái Yên như trút được gánh nặng trong lòng, bình thản gật đầu. Hai tên lính của Bộ Hình lúc này mới nói với Thái Yên:
- Phó Ngục, bọn thuộc hạ vâng lệnh giao trả người cho Phó Ngục. Việc hôm nay tạm thời coi như xong, Phó Ngục có thể đưa vị huynh đệ đây về được rồi. Tuy nhiên, trong quá trình điều tra xin Phó Ngục lưu ý nếu được yêu cầu thì lại nhanh chóng đưa vị huynh đệ này đến hợp tác điều tra tiếp giúp cho ạ.
Thái Yên trả lời khách sáo:
- Cảm ơn hai người, các người đã vất vả rồi.
- Dạ, không dám. Quan Thượng Thư còn dặn bọn thuộc hạ chuyển lời chào Phó Ngục, xin thứ lỗi vì không tiện ra tiễn Phó Ngục ạ.
- Ừ, vậy chúng ta cũng không phiền Bộ Hình nữa. Cáo từ!
Nói rồi Thái Yên vẫy tay gọi người của mình. Tất cả cùng đi theo Thái Yên, ra về.