- Thư Hàng tiểu hữu, phiền ngươi chuyển lời cho vị tiên sinh dạy học kia biết là ta về trước rồi nhé! Chào ngươi, gặp lại sau!
Sau khi biết được tin tức của Bạch Tôn Giả, Bạch Hạc Chân Quân đâu còn lòng dạ nào mà ở lại đại học Giang Nam để làm học sinh nữa. Bây giờ hắn hận mình không thể mọc thêm một đôi cánh nữa, bay thật nhanh đến trường học dạy múa máy xúc đất gần đó để tìm Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng còn chưa kịp trả lời, Bạch Hạc Chân Quân đã bay vèo ra khỏi phòng y tế, chớp mắt đã biến mất tăm.
Tống Thư Hàng:
-...
- Mà này, Bạch Hạc đạo hữu có biết trường học kia ở đâu không thế?
Phù Chủ Thất Sinh Phù hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp:
- Chắc là không biết đâu, nhưng chờ Bạch Hạc tiền bối bay lên cao dõi mắt nhìn xuống thì hẳn là có thể tìm được vị trí của trường học đó thôi.
- Cũng đúng, mong là Bạch Hạc đạo hữu không bị lạc đường.
Phù Chủ Thất Sinh Phù gật đầu nói.
- Thất Sinh Phù tiền bối, vậy vãn bối cũng không quấy rầy ngươi nữa, ta trở lại phòng học trước đây.
Tống Thư Hàng nói.
Trong phòng học còn có bé Thi, mong là không muốn gây ra chuyện phiền toái gì hết!
Phù Chủ Thất Sinh Phù vẫy tay nói:
- Gặp lại sau.
××××××××××××××××××××
Tống Thư Hàng không trở về phòng học ngay mà trước hết tìm một luống hoa không người, ngồi yên tĩnh trong chốc lát để chờ phù văn của Tối Việt Cư Sĩ có hiệu lực trở lại.
Chỉ cần không làm người khác chú ý tới mình trong một lúc, phù văn sẽ tự động làm giảm cảm giác tồn tại của hắn xuống lại, khôi phục thành trạng thái tiểu trong suốt.
Sau đó hắn sẽ lặng lẽ trở lại phòng học của mình, tiếp tục cuộc sống vườn trường yên bình của hắn.
Cuộc sống vườn trường yên bình!
Sau khi cảm thấy bản thân gần như đã khôi phục lại trạng thái tiểu trong suốt, Tống Thư Hàng đứng dậy, chuẩn bị trở về đi phòng học.
- Tìm được rồi, thì ra bạn học Tống Thư Hàng ở chỗ này!
Đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào vang lên cách chỗ Tống Thư Hàng không xa.
Đờ mờ, ta vừa mới đứng lên đã bị người khác phát hiện ra rồi sao?
Tống Thư Hàng xoay đầu lại, nhìn về vị trí phát ra giọng nói ngọt ngào vừa rồi.
Sau đó, hắn thấy được có hai nữ sinh đang đứng ở đó.
Một cô thì có thân hình cao gầy, tóc đen ngắn, quần jean bó sát người, nhìn tổng thể chẳng khác gì người mẫu. Cô này chình là người vừa mới cất giọng hô lên.
Một cô khác có vóc người nhỏ nhắn, thấp hơn cô bạn bên cạnh một cái đầu. Cô mặc váy, tóc cột đuôi ngựa thoải mái gọn gàng, nhìn Tống Thư Hàng với vẻ xấu hổ.
Tống Thư Hàng nhìn hai cô đầy khó hiểu. Hắn có ấn tượng với hai cô gái này, cả hai đều là người đẹp nổi danh trong đại học Giang Nam, trên hắn một khóa, nhưng không thuộc khoa Kỹ Thuật Cơ Khí.
Hai đàn chị này tìm hắn làm gì vậy nhỉ?
- Bạn học Thư Hàng.
Lúc này cô bạn học có vóc người nhỏ nhắn đỏ mặt tiến lên, cuối cùng cô lấy hết can đảm đưa một lá thư cho Tống Thư Hàng:
- Mong cậu hãy nhận lấy lá thư này, nó sẽ truyền đạt tiếng lòng của mình cho cậu biết.
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhận lấy thư.
Sau đó hắn lập tức nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ đây chính là thư tình ư?
Đưa thư xong, cô bạn học có vóc người nhỏ nhắn ngượng ngùng đỏ cả mặt, vội vàng chạy đi mất.
Còn cô bạn có vóc người cao gầy thì nhìn Tống Thư Hàng cười hì hì, sau đó cũng chạy theo bạn mình luôn.
Tống Thư Hàng gãi đầu nói:
- Mà hình như đây là bức thư tình đầu tiên trong đời ta thì phải?
Lúc này Diệp Tư ló đầu ra, hiếu kỳ nói:
- Chính là loại thư mà nữ sinh tặng cho nam sinh để tỏ tỉnh đó hả? Mau mở ra đi, để ta nhìn xem thư tình là viết thế nào vậy.
Tống Thư Hàng bật cười, đưa tay bắt đầu mở thư ra.
- Chờ ta học được cách viết thư tình xong, ngươi có muốn ta viết cho ngươi mấy bức không?
Diệp Tư nghiêm túc hỏi.
- Cám ơn, nhưng mà không cần đâu.
Tống Thư Hàng co giật khóe miệng nói.
Sau khi mở thư ra.
Tống Thư Hàng (Cao Thăng sư huynh):
Mình thích bạn học Thư Hàng... Mình cũng thích cả nhân vật Cao Thăng sư huynh do cậu thủ vai trong Trận Chiến Mạt Pháp! Trong phim cậu thật tiêu sái, dáng vẻ lúc bạo hành Lăng Dạ cũng ngầu quá chừng luôn, mình vừa nhìn đã thích ngay Cao Thăng sư huynh, cũng thích diễn viên bạn học Thư Hàng!
Lúc ở trong rạp chiếu phim, mình đã không nhịn được mà viết lá thư này trên điện thoại di động, để nó đến truyền đạt tiếng lòng của mình.
...
Đọc đến đây thì Tống Thư Hàng ngừng lại một chút, mặc dù cách dùng từ hơi kỳ quái nhưng miễn cưỡng cũng được coi là một bức thư tình bình thường. Tống Thư Hàng lại xem tiếp.
...
Xin cậu và Lăng Dạ hãy ở bên nhau đi! [Hình trái tim]
Lúc ở trong rạp chiếu phim, khi mình thấy cảnh Lăng Dạ liên tục bị Cao Thăng sư huynh đánh ngã xuống đất, toàn thân bị thương thì ngực mình như muốn nổ tung!
Cao Thăng sư huynh siêu S, Lăng Dạ sư đệ yếu ớt, nếu cuối cùng hai người ở bên nhau thì thật tốt. Chỉ nghĩ đến cảnh tưởng ấy thôi là mình lại kích động không chịu được.
Chúc hai người hạnh phúc.
... Fan hâm mộ bé nhỏ sẽ luôn âm thầm chúc phúc cho hai người.
- Đây là thư tình đấy à? Sao ta cứ thấy sai sai thế nào ấy.
Diệp Tư tò mò nói.
Tống Thư Hàng yên lặng thở dài, bình tĩnh xé nát bức thư này thành mảnh vụn.
Hủ nữ thật là đáng sợ, xem một bộ phim chủ đề thảm họa nghiêm túc như Trận Chiến Mạt Pháp mà các cô ấy cũng có thể cảm thấy “ngực như muốn nổ tung” được.
Hiếm lắm mới thấy có người khen nhân vật Cao Thăng sư huynh mà hắn đóng rất tiêu sái, nhưng hắn không hề vui một chút nào hết.
Tống Thư Hàng quyết định nếu sau này gặp lại hai đàn chị lúc nãy thì hắn sẽ tránh thật xa, tránh xa hết cỡ luôn.
Không chọc nổi thì ta tránh đi thôi, sợ gì chứ.
Sau khi ném bức thư đã bị xé vụn vào thùng rác, Tống Thư Hàng tiến vào trạng thái tiểu trong suốt, lặng lẽ rời khỏi chỗ này.
Một lát sau, hai đàn chị một cao một thấp nọ lại trở về hiện trường.
- Ai da, thư bị xé mất rồi.
Học tỷ thấp hơn nhìn bức “thư tình” do chính tay mình viết đang nằm trong thùng rác, không cam lòng nói.
- Không sao, tiếng lòng của cậu đã được truyền đạt đi rồi mà.
Học tỷ cao hơn an ủi.
- Thôi bỏ đi, cũng chỉ là một bức thư thôi mà.
Đàn chị thấp hơn bật cười nói:
- Nhưng chúng ta sẽ không bỏ cuộc đâu. Trong Trận Chiến Mạt Pháp, chỉ có Cao Thăng sư huynh mới xứng với Lăng Dạ! Mình quyết định rồi, mình sẽ thành lập fanclub cho họ!
Đàn chị cao hơn che miệng cười khẽ.
××××××××××××××××××××
Lúc này, Khốc Lão Nhân khóc sướt mướt ngồi canh ở cổng đông của đại học Giang Nam.
Lạ thật, sao vẫn không thấy Tống Thư Hàng tiểu hữu đi vào trường học thế nhỉ? Hay là mình sai ở chỗ nào rồi ư?
Chẳng lẽ ta canh sai cổng à?
...
Mà cách chỗ Khốc Lão Nhân không xa, có một chiếc xe Van đang đậu ở cửa trường học.
- Chờ mãi rốt cuộc cũng chờ được tới hôm nay! Hôm nay là ngày khai giảng chính thức của đại học Giang Nam.
Trong xe Van, có mấy người đàn ông cười gằn nhìn về phía đại học Giang Nam.
Chính là người đàn ông ăn vạ và bọn đàn em của hắn.
Mấy tháng trước, khó khăn lắm hắn mới tìm được cơ hội ăn vạ, kết quả gặp phải Tống Thư Hàng, vụ làm ăn bị Thư Hàng phá banh, còn bị móc mất ví tiền, lỗ hết cả vốn nhà mẹ đẻ.
Sau đó mấy ngày trước, hắn nhớ mình đi chặn đường Tống Thư Hàng.
Trong trí nhớ, hắn rõ ràng đã vây Tống Thư Hàng trong một cái hẻm nhỏ, đang chuẩn bị đánh đập tàn nhẫn với Tống Thư Hàng.
Nhưng đột nhiên, hình ảnh kế tiếp trong trí nhớ lại thay đổi... Một giây trước hắn còn đang dẫn đàn em bao vây Tống Thư Hàng, một giây sau bọn họ đột nhiên phải đội cái nắng gay gắt chuyển gạch trên công trường, khổ không tả nổi. Gạch trên công trường rất nặng, hơn nữa số lượng cũng rất nhiều, hắn và mấy anh em dời muốn rụng cả tay, sức cùng lực kiệt! Bọn họ hoàn toàn không nhớ được tại sao mình phải đi chuyển gạch, chỉ nhớ là mình cứ chuyển mãi chuyển mãi. Cuối cùng, ngay lúc sắp chuyển gạch xong thì đột nhiên trên công trường xảy ra sự cố. Người đàn ông ăn vạ bị thương, phải nằm dưỡng thương ở nhà, chỉ mới khỏi hắn vào mấy ngày trước.
Người đàn ông ăn vạ không hề biết đoạn trí nhớ chuyển gạch đó là do Diệp Tư chèn vào. Dù sao ở trong ký ức của hắn, sau khi bao vây Tống Thư Hàng, hắn vẫn chưa trả thù thành công.
Cho nên hắn phải tiếp tục trả thù.
Hôm nay, là ngày khai giảng của trường đại học Giang Nam.
Hôm nay bọn họ nhất định phải bao vây tên Tống Thư Hàng kia, kéo vào trong hẻm nhỏ đánh đập một trận nhớ đời, để cho thằng nhãi đó biết trên đời này có một số người nó không thể tùy tiện chọc vào được!
- Đại ca, tính thời gian chỉ mới bắt đầu vào lớp thôi, chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây đợi đến khi thằng Tống Thư Hàng kia tan học sao?
Có tiểu đệ hỏi.
- Chờ! Phải kiên nhẫn!
Người đàn ông ăn vạ cắn răng nói.
Vì vậy, mấy thằng đàn ông to con chen chúc trong xe Van tiếp tục lẳng lặng chờ đợi.
Kiên nhẫn là con đường tắt dẫn đến thành công, nhất định phải biết kiên nhẫn!
××××××××××××××××××××
Sau khi tiến vào trạng thái tiểu trong suốt lần nữa, Tống Thư Hàng lặng lẽ lẻn về phòng học của mình.
Lúc này giáo viên phụ đạo đã điểm danh xong, giờ đang truyền đạt chuyện như thi lại cho các học sinh.
Học kỳ trước vẫn có mấy cô cậu sinh viên xui xẻo bị rớt môn, hơn nữa cũng không thông qua kỳ thi lại trong học kỳ đó. Ngay khi học kỳ mới vừa bắt đầu, mấy cô cậu sinh viên xui xẻo này phải tiếp tục thi lại.
Chẳng ai vui khi phải thi lại cả.
Tống Thư Hàng lặng lẽ trở lại chỗ ngồi của mình.
- Ủa? Thư Hàng, mày trở lại khi nào thế? Nghe nói mày bị bạn học Bạch Hạc mang đi rồi mà?
Cao Mỗ Mỗ ngồi cạnh tò mò hỏi.
- Ừ, mới vừa trở lại thôi.
Tống Thư Hàng trả lời, sau đó hắn quay qua hỏi cô bé Thi đang ngồi bên cạnh:
- Thi này, sao ngươi cũng tới đại học Giang Nam thế?
- Ta sắp tấn thăng cảnh giới nhị phẩm rồi, bây giờ đang đứng ở cảnh giới dược long môn cho nên sư phụ an bài để ta nhập thế thể nghiệm một chút, nói không chừng có thể tìm được thời cơ dược long môn.
Thi sáp lại gần, nói nhỏ vào tai Tống Thư Hàng:
- Sau đó ta suy xét một chút, trong những người ở hiện thế mà ta quen thì chỉ có Tống sư huynh là người ta thân nhất, cho nên ta mới được sắp xếp đến cạnh sư huynh, nhập thế thể nghiệm.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu. Cũng may lần này người tới là Thi, Thi hiểu chuyện hơn Chúc và tiểu hòa thượng nhiều, khá là dễ nuôi.
...
Đã đến giờ tan học, hôm nay chỉ học nửa buổi, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi.
Sinh viên nào trọ ở trường thì về ký tuc xá, sau đó sẽ đến căn tin của trường ăn cơm trưa.
Cao Mỗ Mỗ và Thổ Ba chuẩn bị đến nhà trọ của Dương Đức để nghỉ ngơi, sẵn dịp chơi ở đó nửa ngày.
- Thư Hàng, mày có muốn đi cùng không?
Thổ Ba hỏi.
- Đi chứ, nhưng để tao lo cho cô nhóc này trước đã. Tụi mày đến chỗ Dương Đức trước đi, lát tao tới sau, sẵn tiện mua bữa trưa cho tụi mày luôn.
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng xoa đầu Thi, cười nói.
- Ok, vậy bữa trưa nhờ mày nhé.
Cao Mỗ Mỗ đáp.
Vì vậy, ba người Cao Mỗ Mỗ đi đến phòng trọ của Dương Đức trước.
Còn Tống Thư Hàng thì mang Thi về nhà của Dược Sư.
...
Tại một cổng của Đại học Giang Nam.
Trong xe Van.
- Đại ca, đại ca, tan học rồi, rốt cuộc cũng tan học!
Đàn em của người đàn ông ăn vạ vui vẻ nói.
- Rốt cuộc tan học rồi! Tụi mày mở to mắt ra nhìn cho kỹ, nếu thấy được thằng nhãi họ Tống cùng với mấy thằng bạn cùng phòng của nó thì lập tức đi ra mang tụi nó tới đây!
Người đàn ông ăn vạ cắn răng nói.
Đoàn người trợn to hai mắt, chú ý các sinh viên đang ra khỏi cổng trường, tìm Thư Hàng và đám bạn cùng phòng.
Khốc Lão Nhân cũng trợn to hai mắt, cố gắng tìm ra tung tích của Tống Thư Hàng trong đám người.
Chừng năm sáu phút sau.
Ba người Dương Đức, Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ đi ra cổng trường trước.
- Xuất hiện rồi, ba thằng này là bạn cùng phòng của thằng họ Tống đích kia đấy.
Trong xe Van, đàn em của người đàn ông ăn vạ hô lên.
Người đàn ông ăn vạ cười hắc hắc nói:
- Tao đã điều tra rồi, lát nữa tụi nó sẽ tiến vào khu phố Đại Cát, tụi nó mướn nhà ở đó. Chỗ đó có rất nhiều hẻm nhỏ, rất thích hợp cho chúng ta ra tay.
...
Khi Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba, Dương Đức tiến vào hẻm nhỏ trong khu phố Đại Cát lập tức bị người chặn lại.
Người đàn ông ăn vạ và đám đàn em của hắn bao vây ba người Cao Mỗ Mỗ lại.
- Hắc hắc hắc hắc.
Người đàn ông ăn vạ cười dữ tợn.
Cao Mỗ Mỗ khẽ nhíu mày, mặc dù lúc nhỏ cậu có tập võ nhưng đó là chuyện lúc còn bé rồi, hơn nữa sau lưng hắn còn có Dương Đức và Thổ Ba.
- Bọn mày muốn tiền sao?
Dương đức bình tĩnh hỏi.
- Không, tụi tao không lấy tiền.
Người đàn ông ăn vạ lạnh lùng đáp.
- Vậy là bọn mày muốn cướp sắc à?
Thổ Ba hỏi.
Người đàn ông ăn vạ:
-...
- Hừ! Trói ba thằng này lại mang đi, sau đó liên lạc với thằng họ Tống kia, nói cho nó biết bạn của nó đang nằm trong tay chúng ta! Khôn hồn thì ngoan ngoãn tới đây để cho chúng ta đập một trận.
Người đàn ông ăn vạ nghiến răng nói.
- Thì ra là vậy, nhắm vào Tống Thư Hàng sao?
Cao Mỗ Mỗ thầm nói trong lòng.
Cậu đang xem xét có nên ra tay hay không, nhưng đối phương có chừng mười người, nếu ra tay thì tỷ lệ thoát được cũng không lớn.
- Tao khuyên tụi mày tốt nhất đừng phản kháng, mục tiêu của tao không phải là tụi mày.
Người đàn ông ăn vạ quơ gậy sắt trong tay:
- Nếu tụi mày phản kháng thì đừng trách tao ra tay độc ác. Tiểu Hổ, đi tới lấy điện thoại di động trên người tụi nó rồi gọi điện cho thằng Tống Thư Hàng cho tao!
Người đàn ông ăn vạ vừa dứt lời, đột nhiên bên tai bỗng truyền đến một giọng nói rất vang.
- Thiện tai thiện tai, thí chủ, các ngươi quen Tống Thư Hàng ư?
Giọng nói này là tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Ngay sau đó, có một người phương Tây khoác áo cà sa ngọc bích xuất hiện trong hẻm nhỏ.
Hòa thượng Tây chắp hai tay trước ngực:
- Bần tăng đang đi tìm Tống Thư Hàng, nhưng đường xá trong khu phố này phức tạp quá, bần tăng bị lạc đường mất. Nếu các vị biết Tống Thư Hàng ở đâu, có thể dẫn đường bần tăng được?
- Ồ, là đại sư đó sao?
Cao Mỗ Mỗ vừa thấy hòa thượng Tây thì hai mắt sáng lên:
- Đại sư, là ta đây! Cao Mỗ Mỗ đây!
Lúc quay Trận Chiến Mạt Pháp, ba người Cao Mỗ Mỗ từng có duyên gặp hòa thượng Tây một lần.
- Hóa ra là Cao thí chủ! Vậy còn các vị thí chủ đang bao vây các ngươi là muốn... à, thì ra là vậy.
Thân thể cao lớn của hòa thượng Tây đi tới trước mặt người đàn ông ăn vạ.
Sau đó hòa thượng Tây cười rất tươi lộ ra hàm răng trắng noãn, hắn nói:
- Các vị thí chủ, mặc dù không biết tại sao các vị lại bao vây Cao thí chủ, nhưng hôm nay hãy nể khuôn mặt thanh thản của bần tăng mà bỏ qua cho mấy người Cao thí chủ có được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT