- Sư huynh, là kẻ địch ư?

Quả Quả tò mò hỏi.

Tống Thư Hàng cười nói:

- Không phải, cùng lắm thì xem như đã từng có gút mắc với ta.

- Vậy bọn họ sẽ giết Thư Hàng sư huynh sao?

Loli Chúc hiếu kỳ hỏi.

- Làm sao có thể chứ, nhiều nhất là dần ta một trận thôi! Khụ! Mấy đứa đang mong đợi cái gì đấy? Đang mong bọn họ đánh ta trọng thương, sau đó mấy đứa trốn đi làm chuyện mình muốn chứ gì?

Tống Thư Hàng hỏi.

Quả Quả nói:

- Sao lại vậy chứ, bọn ta chỉ nghĩ có cần giúp Thư Hàng sư huynh một tay không thôi. Sư huynh cứ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Lúc này, gã ăn vạ kia hung tợn nhìn ba đứa nhóc chằm chằm:

- Câm mồm, ba đứa nhãi con chúng bây đừng léo nha léo nhéo mãi không ngừng nữa.

Tiếp đó, hắn lại chuyển mắt sang Tống Thư Hàng:

- Là đàn ông thì dứt khoát chút, muốn bị tao chặt cánh tay nào hả? Ngoài ra… bảo đám nhóc con kia đi sang một bên, ông đây chưa bao giờ làm hại trẻ con.

Gã ăn vạ này ấy vậy mà vẫn chưa đến nỗi nào.

- Được rồi, để tụi nhỏ nhìn thấy cảnh tượng bạo lực cũng không ổn, ba đứa chờ ở đây đi.

Tống Thư Hàng nói với ba người Quả Quả.

Nói xong, hắn cùng gã ăn vạ và mấy gã có khuôn mặt dữ tợn khác quẹo vào trong một con hẻm nhỏ hơn ở bên cạnh.

Một cảnh bi kịch nhân gian sắp diễn ra.

Quả Quả:

- Thư Hàng sư huynh có giết sạch bọn người kia không nhỉ?

Thi:

- Chắc chắn sẽ không, cũng chỉ là vài người thường, nhiều nhất là dạy dỗ bọn họ chút thôi ha?

Chúc:

- Thật hâm mộ, vì sao không có người tới tìm chúng ta gây sự như Thư Hàng sư huynh nhỉ? Ta còn chưa từng bị người khác bao vây bao giờ.

Quả Quả nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, cũng không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì.



Trong hẻm nhỏ.

Bây giờ Tống Thư Hàng đã không còn hứng thú chơi đùa với đám du côn bình thường này từ lâu rồi… Dù sao hiện hắn đã là tu sĩ tam phẩm. Lại nói, du côn bình thường cũng không cách nào cung cấp điểm kinh nghiệm cho hắn nữa, có chơi cũng không có ý nghĩa.

Đương nhiên, nếu đối phương vẫn cứ muốn đâm đầu vào họng súng thì chẳng trách Tống Thư Hàng được.

- Nhãi con, đã quyết định muốn giữ lại cánh tay nào rồi chưa?

Gã ăn vạ gõ ống tuýp trong tay. Những gã khác xung quanh thì bao vây Tống Thư Hàng lại.

- Ừm… Tay trái và tay phải đều rất có ích, vì vậy cái nào cũng không thể đưa cho tụi mày.

Sau đó Tống Thư Hàng nghiêm túc nói:

- Ngoài ra, tao nhắc nhở tụi mày trước, tao là người tập võ! Mấy thằng như tụi bây ấy, một mình tao đánh một trăm tên cũng được.

Một trăm đã là cách nói khiêm tốn của Tống Thư Hàng.

- Con mẹ mày!

Gã ăn vạ nổi giận.

Hắn vung ống tuýp đập tới Tống Thư Hàng đang đứng trước mặt.

Du côn đánh lộn, ngoại trừ kinh nghiệm ra thì quan trọng nhất là khí thế.

Áp đảo kẻ địch về mặt khí thế, tiếp đó là một gậy đánh ngã.

Tống Thư Hàng vươn tay ra, nhẹ nhàng quét một cái đã dễ dàng lấy đi ống tuýp trong tay gã ăn vạ. Sau đó hắn khẽ nghiêng người, lại duỗi chân ra quét cái nữa, gã ăn vạ lập tức ngã nhào trên đất.

Tống Thư Hàng mỉm cười, hai tay vặn chặt ống tuýp, hơi dùng sức, biểu diễn một màn kỹ xảo tay không vặn ống tuýp thành bánh quai chèo cho mấy tên du côn này xem.

Gã ăn vạ mở to hai mắt nhìn, ống tuýp là do chính hắn đem tới, đương nhiên biết rõ đây là ống tuýp hàng xịn, độ cứng không phải dạng vừa đâu.

Thiếu niên này ấy thế mà lại vặn ống tuýp thành bánh quai chèo, lực cánh tay như này thì dù mình có bỏ ra một trăm năm cũng không luyện được!

- Nhắc lại lần nữa, tao là người tập võ đấy.

Tống Thư Hàng ném ống tuýp bị vặn thành bánh quai chèo qua một bên, cân nhắc một hồi nên xuống tay nhẹ tí nhỉ? Hay là nặng hơn tí đây ta?

Trong lúc đang suy tư… đột nhiên thân hình Tống Thư Hàng hơi dừng lại một chút.

Tiếp đó, Tống Thư Hàng không nói nhảm thêm nữa mà bước lên trước, như hổ vào bầy dê, mấy quyền mấy cước lập tức đánh ngã gã ăn vạ và đồng bạn của gã xuống đất.

Sau khi đánh bọn người kia xong xuôi, Tống Thư Hàng xoay người rời khỏi con hẻm nhỏ, dẫn theo ba đứa nhóc đi về phía khu La Tín.



Gã ăn vạ và đồng bọn của hắn nằm trên mặt đất kêu thảm liên tục.

Khi ra tay, Tống Thư Hàng khống chế sức lực của mình ở trình độ khiến bọn họ bị đánh đau nhất, nhưng cũng sẽ không bị thương nặng. Có thể khiến bọn họ không xuống giường được vài ngày, nhưng cũng không lưu lại nội thương.

- Đáng chết, đáng chết.

Gã ăn vạ cắn răng nói, hắn đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Lần này bọn họ đá phải tấm sắt rồi, đối phương thật sự là người tập võ, một mình đánh một trăm người như bọn họ cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng hắn hận lắm, trong lòng cứ bị đè nén ngột ngạt.

Ba tháng trước, hắn bị thiếu niên lấy mất hai ngàn đồng cuối cùng trên người khiến hắn phải uống gió tây bắc rất lâu. Không dễ gì mới tìm được đối phương chuẩn bị trả mối huyết thù, nhưng lại bị đánh cho tan tác tơi bời.

“Nếu ta có lực lượng mạnh mẽ, nếu ta có thể quật ngã thằng nhãi con kia trên đất…” Ý niệm này hiện lên trong đầu hắn.

Đúng lúc này… có một giọng nói hư ảo vang lên bên tai gã ăn vạ:

- Ngươi khao khát có được lực lượng ư?

Giọng nói này hư vô mờ ảo, như gần lại như xa, như nam lại như nữ, nghe vô cùng kỳ dị. Hơn nữa trong giọng nói này dẫn theo mê hoặc, khiến người ta vừa nghe thấy thì lập tức động tâm.

Trong đầu gã ăn vạ còn đang suy nghĩ ý nghĩa của câu nói này, nhưng miệng hắn lại trả lời theo bản năng:

- No thanks… Tôi khát vọng sữa thôi.

Đây chính là kết quả sau khi thanh niên ngày nay bị các loại ngôn ngữ mạng lưu hành trên internet gây họa.

Có đôi lúc, loại ngôn ngữ mạng đang được lưu hành và các kiểu như này trở thành bản năng trong cuộc sống của thanh niên. Lúc nghe được nửa câu trước, thân thể hắn sẽ rục rịch rồi dùng bản năng đáp lời theo motip đã có.

Giọng nói hư vô mờ ảo kia im bặt.

Trong khoảnh khắc, giọng nói hư vô mờ ảo kia thật sự muốn xoay người rời đi, không thèm quan tâm tới cái tên ngu ngốc này nữa.

Cũng may cuối cùng nó cũng nén được giận.

Một lát sau, giọng nói hư vô mờ ảo kia tiếp tục vang lên bên tai gã ăn vạ:

- Ngươi khát vọng đạt được lực lượng ư? Ngươi khát vọng trở thành nhân vật chính của thế giới ư? Ngươi khát vọng trả thù kẻ địch của ngươi ư? Ngươi khát vọng giẫm kẻ địch dưới lòng bàn chân rồi tàn nhẫn chà đạp hắn ư?

Lần này giọng nói hư vô mờ ảo kia đã một hơi nói sạch ra toàn bộ những mê hoặc, tránh cho câu trả lời của cái tên ngu ngốc này làm nó tức hộc máu.

Trở thành nhân vật chính của thế giới này ư? Lời thoại này đánh trúng phốc vào nội tâm của gã ăn vạ.

Nhưng mà, hắn còn có chút nghi hoặc.

- Lực lượng ư? Có thể dùng tay không vặn ống tuýp thành bánh quai chèo sao?

Gã ăn vạ hỏi. Dưới sự ảnh hưởng vừa rồi của Tống Thư Hàng, nên hiện giờ theo hắn thấy thì dùng tay không vặn ống tuýp thành bánh quai chèo chính là lực lượng!

- Hơn hẳn như vậy nhiều lắm.

Giọng nói hư vô mờ ảo kia nói một cách mê hoặc, đồng thời trong lòng thoáng an tâm, tên ngu ngốc này mắc câu rồi.

Gã ăn vạ lại hỏi:

- Có thể đánh ngã thằng nhãi vừa đánh tôi ban nãy sao?

- Chỉ cần ngươi có được lực lượng, một tay của ngươi thôi đã có thể đánh ngã mười kẻ như hắn.

Giọng nói hư vô mờ ảo lại dụ dỗ.

Ánh mắt gã ăn vạ sáng lên, nhưng sau khi suy nghĩ một lát hắn lại hỏi:

- Vậy tôi phải trả cái giá gì? Cần tôi đi cứu vớt thế giới sao?

Giọng nói hư vô mờ ảo lại im bặt chốc lát.

- Ngươi không cần trả giá gì cả, chỉ cần một ngày kia ngươi đi tìm về một món bảo vật cho ta là được.

Giọng nói hư vô mờ ảo kia lại nói.

Gã ăn vạ suy tư chốc lát:

- Làm sao tôi có thể tin tưởng mấy người đây? Mấy người định cho tôi lực lượng thế nào?

- Cúi đầu xuống, nhìn về phía trước xem, ngươi thấy cái gì?

Giọng nói hư vô mờ ảo kia tiếp tục nói.

Gã ăn vạ dựa theo lời đó mà cúi đầu xuống nhìn về phía trước mặt mình.

Sau đó, hắn nhìn thấy dường như có một chấm đen nhỏ hiện lên trong hư không. Chấm đen nhỏ hấp thu lực lượng thiên địa, vô số điểm sáng màu đen ngưng tụ quanh nó.

Tựa như những hạt cát chồng chất lên nhau vậy, cuối cùng… đám chấm đen nhỏ kia ngưng tụ thành một chiếc nhẫn thủy tinh màu đen.

Gã ăn vạ mở to hai mắt nhìn, đây hoàn toàn không phải chuyện mà con người có thể làm được.

Lẽ nào mình thật sự sắp trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết sao?

- Nói cho ta biết ngươi nhìn thấy cái gì?

Giọng nói hư vô mở ảo kia tiếp tục hỏi.

- Ta nhìn thấy một… chiếc nhẫn.

Gã ăn vạ hồi đáp.

- Rất tốt, quả nhiên ngươi có được tiềm chất của kẻ làm vua, vì vậy ngươi mới có thể thấy được nó. Vậy, duỗi tay ngươi ra, cầm lấy chiếc nhẫn này. Đeo nó vào, ngươi… sẽ trở thành vua của thế giới này!

Giọng nói hư vô mờ ảo kia cám dỗ nói.

- Đeo nó vào, trở thành vua của thế giới này ư?

Gã ăn vạ vươn tay ra nắm lấy chiếc nhẫn kia:

- Tình tiết này quen quá đi. Chiếc nhẫn này sẽ không khống chế tâm linh của tôi đó chứ?

- Sẽ không.

Giọng nói hư vô mờ ảo kia đáp.

- Vậy có phải khi tôi đeo nó vào là lập tức có thể đạt được các loại năng lực như áo giáp biến thân gì đó không?

Gã ăn vạ lại hỏi.

Lúc này đây, giọng nói hư vô mờ ảo không hề trả lời nữa.

Thua rồi, nó và người trẻ tuổi bây giờ thật sự không có tiếng nói chung, nó cảm thấy mình phải bổ sung tri thức gần đây của người trẻ tuổi mới được.

Gã ăn vạ cau mày đợi một lát, thấy giọng nói kia không trả lời mình nữa thì đành phải cẩn thận đeo chiếc nhẫn thủy tinh kia vào tay mình.

Trở thành vua của thế giới gì đó, trở thành nhân vật chính gì đó, nghe rồi thì thôi.

Nhưng nếu như có thể đạt được lực lượng đánh ngã tên nhãi kia cũng đã đủ rồi.

Cùng lắm thì sau khi dạy dỗ tên nhãi kia một trận, lập tức niêm phong cất chiếc nhẫn này đi, hoặc là làm phép để hủy diệt chiếc nhẫn này giống như nhân vật trong bộ phim ‘Chúa Tể Chiếc Nhẫn’ đã chiếu rất nhiều năm trước.

Trong nháy mắt khi gã ăn vạ đeo nhẫn vào, lập tức cảm giác được lực lượng mạnh mẽ tuôn ra từ trong chiếc nhẫn này rồi tiến vào thân thể hắn.

Trong chớp mắt, toàn bộ đau đớn lưu lại sau khi bị Tống Thư Hàng đánh một trận đều không thuốc mà khỏi.

Không chỉ thân thể hết đau, mà thân thế vốn thiên gầy của hắn cũng vạm vỡ thêm một vòng, lờ mờ hiện ra đường nét bắp thịt.

Lực lượng, lực lượng liên tục không ngừng tràn ra khắp thân thể.

Loại cảm giác này thật quá tuyệt vời. Hắn cảm giác một mình mình bây giờ có thể đối phó với mười mình của trước kia.

Đồng bọn vốn còn nằm trên mặt đất quanh đó rên rỉ nhìn thấy gã ăn vạ đột nhiên đứng lên thì đều ngây ngẩn cả người.

- Ha ha ha ha.

Gã ăn vạ cười quái dị, sau đó hắn ngồi xổm xuống nhặt một ống tuýp mà đồng bọn mang tới từ dưới đất lên.

- Yaaa yaaa!

Gã ăn vạ dùng hết lực lượng toàn thân để vặn ống tuýp này.

Đáng tiếc… ống tuýp cũng không bị vặn thành bánh quai chèo, chỉ là bị vặn cong không ít.

Thế nhưng gã ăn vạ cũng không thất vọng. Bởi vì hắn có thể cảm giác được, theo thời gian trôi qua, thân thể của hắn trở nên càng ngày càng mạnh!

Chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian nữa thì tay không vặn ống tuýp hoàn toàn không thành vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play