Lời nguyền ác mộng này chính là lời nguyền kỳ quái đã kéo Tống Thư Hàng vào giấc mơ lạ lùng đến mấy lần. Cũng may là Tống Thư Hàng có Bạch tiền bối two hộ thể, nếu không đã bị lời nguyền ác mộng này hành đến chết rồi.
Trước đây không lâu, sau khi Nho gia tặng kinh văn Thánh Nhân cho hắn, kinh văn Thánh Nhân tự động kích hoạt, nhổ bật cả rễ của lời nguyền ác mộng trên người hắn, phong ấn đến trên tay hắn, lúc này mới tính là hoàn toàn giải quyết lời nguyền phiền toái này.
Nhưng mới vừa rồi, Hằng Hỏa Chân Quân đã bố trí một trận pháp phản kích xung quanh con rối nhện, cũng để Tống Thư Hàng đưa tay ấn vào trận pháp, để cho hắn quyết định phương thức đả kích tinh thần. Ví dụ như ngay lúc tinh thần của đối phương bị đả kích, đồng thời trong đầu cũng hiện lên một số hình ảnh kinh khủng, hoặc là lưu lại mấy câu làm màu để tỏ ra nguy hiểm chẳng hạn.
Tống Thư Hàng vốn định để lại câu gì đó cho Công Tử Hải, nhưng lúc tay hắn mới vừa ấn lên trận pháp, còn chưa kịp nhắn lại gì cho Công Tử Hả thì, lời nguyền ác mộng trên tay bỗng biến mất.
“Lẽ nào lời nguyền ác mộng đã chạy đến chỗ của Công Tử Hải rồi sao?”
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
Vốn dĩ hắn còn muốn nghiên cứu lời nguyền ác mộng bị phong ấn trên tay một chút, xem thử có thể lấy được tin tức gì liên quan đến lời nguyền ác mộng này hay không. Nếu thật sự không được thì hắn vẫn còn bí pháp giám định, có thể lấy được tin tức mình muốn. Nhưng không ngờ lời nguyền ác mộng tự dưng biến mất rồi.
Lại nói đến con rối nhện nọ, thật ra hắn cũng có thể dùng bí pháp giám định để lấy được tin tức mình muốn từ chỗ rối nhện.
Nhưng đại sư con rối Hằng Hỏa tiền bối đã đến rồi, hắn lựa chọn giao con rối nhện cho Hằng Hỏa tiền bối xử lý.
Mà Hằng Hỏa tiền bối đúng là rất lợi hại, không chỉ dễ dàng đoán ra con rối nhện là tới từ Vô Cực Ma Tông, mà còn có thể mượn con rối nhện tiến hành đả kích tinh thần của Công Tử Hải từ tầm xa.
- Xong việc, tinh thần lực của chủ nhân con rối nhện bị tổn thương, ít nhất có thể dằn vặt tên đó suốt một tháng.
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười, thu hồi trận pháp.
- Có thể khiến hắn một tháng không xuống được giường không?
Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi. Từ khi đóng xong Trận Chiến Mạt Pháp, hắn bất giác lại nhớ kỹ câu thoại hư hỏng này.
- Phì... không nghiêm trọng vậy đâu. Loại đau đớn này cũng tương tự như cơn đau lúc cầm búa tạ đập vào đầu hắn ấy. Nếu đối phương có đan dược chữa trị tinh thần lực tổn thưởng, không chừng chưa tới một tháng cũng đã khôi phục rồi.
Hằng Hỏa Chân Quân trả lời.
Trong lòng Tống Thư Hàng có chút tiếc nuối, hắn nói:
- Vậy thì giống với nỗi thống khổ mà ta phải chịu khi tinh thần lực quá mạnh mẽ trong khoảng thời gian trước rồi.
- Cũng tương tự vậy đấy.
Hằng Hỏa Chân Quân gật đầu, sau đó lại hỏi:
- À, Thư Hàng tiểu hữu này, ngươi định khi nào tiết lộ chuyện giới tu sĩ cho người nhà của ngươi biết? Rồi chừng nào mang bọn họ đến sống trong động thiên phúc địa vậy?
Theo như Hằng Hỏa Chân Quân được biết thì bởi vì Hoàng Sơn đạo hữu bất ngờ thêm nhầm ID, cho nên Tống Thư Hàng mới gia nhập vào nhóm Cửu Châu số 1. Sau đó lại bởi vì bị Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử cô nương hiểu lầm, được Dược Sư trợ giúp, lại bất ngờ giúp đỡ Tô Thị A Thập Lục, sau đó lại nhận nhiệm vụ đón Bạch chân quân xuất quan, lúc này Tống Thư Hàng mới chính thức bước lên con đường tu sĩ, trở thành một vị tu sĩ tam phẩm.
Chỉ có điều người nhà của Tống Thư Hàng đều là người bình thường.
Tống Thư Hàng đáp:
- Chắc là chờ thêm chút thời gian nữa, đợi ta chuẩn bị ổn thỏa hết lại nói cho bọn họ biết chuyện giới tu sĩ.
Hằng Hỏa Chân Quân nghe vậy thì cười nói:
- Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, gần đây Nho gia chúng ta có ý định mở một học đường nho học ở thành phố Văn Châu để truyền bá học thuyết Nho gia, vị trí nằm ở gần đường Bạch Kình. Đến lúc đó Thư Hàng tiểu hữu có rãnh thì giúp đỡ chiếu cố học đường của bọn ta một chút nhé.
- Cảm ơn Hằng Hỏa tiền bối.
Tống Thư Hàng nói lời cảm tạ, hắn biết Nho gia làm như vậy là vì chiếu cố người nhà của hắn.
- Khách khí gì chứ. Thư Hàng tiểu hữu, đường tu hành dài đằng đẵng, Nho gia chúng ta sẽ mãi mãi đứng về phía ngươi.
Hằng Hỏa Chân Quân nhẹ giọng nói, sau đó hắn chắp tay chào:
- Vậy chào tiểu hữu nhé, ta cũng không quấy rầy nữa. Qua một thời gian, chờ ta sửa sang xong những động thiên phúc địa kia sẽ lập tức chuyển giao mười một động thiên phúc địa cho ngươi. Ta đi đây, gặp lại sau!
Hằng Hỏa Chân Quân dứt lời, xoay người đi về phía ban công trong phòng Tống Thư Hàng, chuẩn bị bay vèo đi từ trên ban công. Người của Nho gia rất có phong độ, cho dù là cao nhân cao cao tại thượng cũng không đi đường cửa sổ... đi ban công lịch sự hơn.
- Tiền bối chờ đã.
Tống Thư Hàng vội vàng gọi Hằng Hỏa tiền bối lại:
- Xin Tiền bối nhất định phải rời đi bằng cửa chính, nếu không ta khó giải thích với mẹ lắm.
Hằng Hỏa Chân Quân cười ha ha nói:
- Suýt nữa quên mất mẹ ngươi là người bình thường, thói quen ấy mà, muốn thay đổi cũng không dễ. Vậy chào Thư Hàng tiểu hữu nhé.
Dứt lời, Hằng Hỏa Chân Quân xoay người rời khỏi phòng Thư Hàng.
Chờ Tống Thư Hàng tiễn Hằng Hỏa Chân Quân rời đi, mẹ Tống lập tức kéo hắn hỏi:
- Thư Hàng, con khuyên Hằng Hỏa tiên sinh chưa? Con có nhận mười một chỗ bất động sản kia không đấy?
- Con nhận rồi.
Tống Thư Hàng trả lời.
Mẹ Tống:
-...
- Mẹ yên tâm đi. Hằng Hỏa tiên sinh đã nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định, không phải nổi hứng nhất thời đâu.
Tống Thư Hàng an ủi.
Mẹ Tống:
-...
Mẹ Tống đột nhiên cảm thấy hình như mình không theo kịp bước chân thời đại rồi.
Chập tối.
Tống Thư Hàng, Diệp Tư, ba đứa nhóc cộng thêm người bắt yêu trẻ tuổi tạm biệt ba Tống ba và mẹ Tống, lên đường đi khu Giang Nam. Trước khi rời đi, Tống Thư Hàng lại nghĩ cách âm thầm cho ba mẹ uống nước suối của suối nguồn sự sống, được kéo dài 50 năm tuổi thọ.
Ngoài ra, Tống Thư Hàng còn mang đi hai con linh thú hải mã do ngựa giống tinh bồi thường. Hắn muốn xem thử khi tam thập tam thú thần công phối hợp với bách khoa toàn thư thuần dưỡng bách thú sẽ cho ra hiệu quả thế nào.
Tống Thư Hàng vốn định để mọi người ngồi pháp bảo kim thư của Diệp Tư, vèo một cái, bay thẳng đến khu Giang Nam.
Cách này rất nhanh, hơn nữa cũng không cần phải chen chúc trên tàu cao tốc.
Nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng cả đám đành phải buông tha cho kế hoạch vèo một cái, bay thẳng đến khu Giang Nam.
Mà cái ngoài ý muốn này chính là hàng xóm của Tống Thư Hàng, người một nhà của đệ tử dự bị Joseph của hắn.
Joseph tiên sinh khăng khăng muốn đi khu Giang Nam chung với nhóm người Tống Thư Hàng, tiện thể để cho con gái báo danh. Sau đó không biết Joseph lấy đâu ra một chiếc MPV (Multiple-purpose Vehicle), chuẩn bị một đường lái đến khu đại học Giang Nam.
Thấy người ta nhiệt tình như vậy, Tống Thư Hàng cũng khó lòng từ chối.
Cuối cùng, một nhà Joseph cùng với nhóm người Tống Thư Hàng ngồi xe MPV, lên đường đi khu đại học Giang Nam.
Dọc theo đường đi, con gái Kỷ Song Tuyết của Joseph thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy sau lưng như có thứ gì đang đâm vào, khó chịu muốn chết. Hắn thật hối hận lúc trước đã nổi hứng dạy Thời Đại Vẫy Gọi cho Joseph.
Nếu như thời gian có thể đảo ngược đến thời điểm gặp Joseph, hắn nhất định sẽ lựa chọn rời đi một cách lạnh lùng cao ngạo, chỉ để lại cho Joseph tiên sinh một cá bóng lưng lạnh nhạt.
Trên đường đi, lão tài xế Joseph phụ trách lái xe, vợ hắn ngồi ở chỗ ngồi kế bên tài xế.
Tống Thư Hàng và người bắt yêu trẻ tuổi ngồi ngay phía sau tài xế, Diệp Tư và Kỷ Song Tuyết ngồi hàng ghế sau Tống Thư Hàng, phía sau nữa là ba đứa nhóc.
Đường xá xa xôi, Tống Thư Hàng nhàn rỗi không có gì làm bèn lấy quyển Pháp Thuật Phong Ấn Nhập Môn mà Bạch Tôn Giả đưa cho hắn ra lật xem. Phong ấn thuật cũng là một trong những thủ đoạn mà một người tu sĩ không thể thiếu được, cũng là loại thủ đoạn mà Bạch Tôn Giả đề cử hắn học tập nắm giữ.
Chờ hắn xem xong quyển Pháp Thuật Phong Ấn Nhập Môn từ đầu tới cuối một lần, xe MPV bỗng dừng lại tại một trạm dịch vụ trên đường cao tốc.
- Mới đó mà dừng lại nghỉ ngơi rồi sau?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi, mới lái chưa được bao lâu mà?
Joseph trả lời:
- Chúng ta xuống xe nghỉ ngơi một chút, lát nữa đổi thành vợ chú lái xe.
Sau một hồi. xe lại tiếp tục lên đường.
Người bắt yêu trẻ tuổi bị ném đến ngồi kế bên vị trí tài xế.
Joseph mò đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
-...
- Sư phụ, gần đây ta rất chăm chỉ tu luyện, cảm giác tố chất thân thể mạnh hơn ba tháng trước nhiều lắm. Đặc biệt là gần đây đến nhà sư phụ ăn vài bữa cơm, uống mấy bình trà, ta cảm giác thể chất mình càng mạnh hơn trước.
Joseph nhỏ giọng nói.
Tống Thư Hàng cười trừ, gật đầu một cái.
Joseph lại dò hỏi:
- Sư phụ, rốt cuộc còn bao lâu nữa thì ta mới có thể vừa ra quyền đã đánh nổ không khí?
Tống Thư Hàng mỉm cười lắc đầu nhưng lại không lên tiếng. Hắn có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của Kỷ Song Tuyết ở ngay sau lưng, thốn phải biết. Dưới tình huống như vậy, bảo hắn làm sao mà mở miệng nói chuyện đây.
Lúc này, Kỷ Song Tuyết đột nhiên lên tiếng nói:
- Đúng rồi, bạn học Thư Hàng này, mình và mẹ đã đi rap chiếu phim xem Trận Chiến Mạt Pháp rồi, trong phim câu đẹp trai lắm đấy.
- Ha ha.
Vừa nghe đến Trận Chiến Mạt Pháp, Tống Thư Hàng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
- Cậu diễn vai Cao Thăng sư huynh rất tốt.
Sau khi suy nghĩ một chút, Kỷ Song Tuyết lại nặn ra mấy lời khen ngợi nói:
- Cậu là một diễn viên giỏi.
Nếu như có thể, Tống Thư Hàng tình nguyện kỹ thuật diễn xuất của mình tệ một chút, không muốn diễn vai Cao Thăng sư huynh thật sống động, để bây giờ người trên khắp thế giới đều kêu gào “Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết!” như thế này nữa.
- Ngoài ra, đại minh tinh bạn học Thư Hàng à, học kỳ mới sắp bắt đầu rồi, cậu đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với các bạn học khác chưa?
Kỷ Song Tuyết khẽ cười, đây mới là nội dung mà cô muốn nói.
Tống Thư Hàng:
-...
Tống Thư Hàng quỳ luôn.
Phải làm thế nào đối mặt với một đám bạn học hét to “Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết!” đây? Nghĩ tới cảnh tường đó thôi đã thấy tuyệt vọng rồi.
Đang nói chuyện, vợ Joseph đang phụ trách lái xe đột nhiên lên tiếng nói:
- Ủa? Sao lại có sương mù thế này? Sương mù dày quá, Joseph, trạm nghỉ cách đây có xa lắm không? Nếu không được thì chắc chúng ta phải tìm đường ra khỏi cao tốc thôi.
Trận sương mù này tới quá đột nhiên, mặc dù bà đã mở cả đèn sương mù và đèn cốt nhưng tầm nhìn vẫn bị hạn chế rất lớn.
Tống Thư Hàng nhíu mày đóng quyển Pháp Thuật Phong Ấn Nhập Môn lại.
Người bắt yêu ngồi cạnh ghế tài xế đồng thời xoay đầu lại nhìn Thư Hàng, hiển nhiên người bắt yêu cũng cảm thấy trận sương mù này có chỗ không ổn.
Ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, Tống Thư Hàng khẽ gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT