Dẫu gì Thông Nương cũng là một cọng hành thành tinh đã sống suốt ba trăm năm , trong người cô tích trữ một cỗ yêu khí khổng lồ - tuy rằng đối với cô mà nói, cỗ yêu khí này chẳng có tí tẹo tác dụng gì, chỉ có thể dùng để dọa người mà thôi.

Nhưng yêu khí chính là yêu khí!

Xắt thân thể của cô ra nấu ăn, mà lại không có trù tiên chuyên môn xử lý sạch yêu khí, thì số yêu khí này sẽ tiến vào trong cơ thể con người cùng với món ăn.

Nếu người thường ăn vào thì sẽ bị yêu khí ảnh hưởng.

Nếu may mắn một chút thì sẽ điên điên khùng khùng, biến thành một kẻ ngốc, sau đó quậy phá chém giết khắp nơi, giày vò bản thân mãi cho tới khi chết mới thôi.

Còn xui xẻo một chút thì sẽ bị yêu khí ảnh hưởng, biến thành nửa người nửa yêu... tới lúc đó, chết kiểu gì cũng không biết nữa.

Cho dù là tu sĩ đi chăng nữa, nếu như không đủ tu vi để luyện hóa phần yêu khí này cũng sẽ rất phiền toái!

- Các người muốn dùng ta để nấu đồ ăn chứ gì? Ta sẽ thành toàn cho các ngươi!

Cho nên, về sau mm xào cọng hành tinh kia mới dễ dàng như thế, đảo qua một cái là chín ngày - đấy là do hành tinh đang chủ động phối hợp với mm.

- Ăn vào rồi thì đừng có hòng nôn được nó ra. Cứ ngoan ngoãn mà chờ yêu khí tra tấn đi, hắc hắc hắc. Phải hy sinh thì mới đạt được điều mình muốn, mình đúng là thông minh quá đi mất. - Thông Nương nói với vẻ đắc ý.

Sau đó, Thông Nương giờ chỉ còn lại mỗi cái củ bò ra khỏi túi của Tống Thư Hàng, chui vào bên túi chứa ngộ đạo thạch.

Thông Nương dán rễ lên hòn đá, trong lòng bắt đầu tính toán: - Tiếp theo, chờ ta khôi phục chút sức lực nữa thì có thể cưỡm viên bảo thạch này bỏ trốn rồi.... thuận tiện thì có thể mang theo cả thanh đao kia, đao kia sắc bén thật đấy, hạ một đao xuống là có thể dễ dàng xắt được thân thể của mình rồi.

Chậc, tuy rằng đã mất đi phần thân thể phía trên, nhưng có thể lấy được một viên bảo thạch và một thanh bảo đao thì cũng đáng giá!

.....

Yêu khí bắt đầu lan ra khắp toàn thân của Tống Thư Hàng, yêu khí cuồng loạn ẩn ẩn tấn công ý thức của hắn.

Tống Thư Hàng lặng lẽ vận chuyển chân ngã minh tưởng kinh, chân ngã trong não hải vẫn điềm nhiên giữ vững tỉnh táo. Hắn bắt đầu thử xem liệu có thể chuyển hóa cỗ nhiệt khí trong cơ thể thành khí huyết hay không. Nếu như có thể thì xem như hắn lời to.

Mà lúc này, cũng có lượng linh khí cực lớn sục sôi trên người Bạch Tôn Giả. Chỗ linh khí đó là khi Bạch Tôn Giả hấp thu linh khí thiên địa vào cơ thể trong lúc tu luyện mà thành.

Số linh khí này tập trung về phía Bạch Tôn Giả thì sẽ có một phần nhỏ bị hút vào trong cơ thể của Tống Thư Hàng - cũng vì nguyên nhân này, nên trong tu chân giới này, mỗi khi sư phụ bế quan thì đều có đệ tử tranh nhau công việc thủ hộ động phủ.

Lúc tu sĩ cường đại bế quan tu luyện, thì sẽ tập trung được rất nhiều linh khí, nếu như đám đệ tử thủ vệ mà biết tranh thủ cơ hội thì cũng có thể ăn ké được chút đỉnh, sướng khỏi bàn.

Đồng thời, mỗi lần những linh khí này lan ra khắp thân thể Tống Thư Hàng thì sẽ tự động bức một phần nhỏ yêu khí trong người hắn ra....

......

Tống Thư Hàng tu luyện liên tục, bất tri bất giác..... cũng ngủ chèo queo luôn.

Sau đó, hắn có một giấc mơ.

Hắn mơ thấy mình.... bị biến thành một cọng hành!

Sau giấc mộng kỳ lạ về đàn chủ và tán tu Lý Thiên Tố xong thì mình lại biến thành một cọng hành à?

Có câu gọi là bị mãi thành quen.

Bây giờ Tống Thư Hàng đã không hề kinh ngạc hay bất ngờ gì về giấc mộng kỳ lạ của mình nữa. Hắn biết rõ chắc là bản thân lại sắp bắt đầu trải qua cuộc đời của một người nào đó nữa rồi.

Hắn từng mơ thấy mình biến thành đàn chủ là bởi vì trước khi chết, đàn chủ đã biến thành oán quỷ, đeo bám theo hắn, khiến hắn trải nghiệm quá khứ đau khổ của đàn chủ khi còn sống....

Cũng từng mơ thấy tán tu Lý Thiên Tố lúc y còn sống, bởi vì một phần ký ức của Lý Thiên Tố đã dung hợp lại cùng với linh quỷ, mà linh quỷ lại bị Tống Thư Hàng khế ước. Cho nên mới trải qua một phần cuộc đời của Lý Thiên Tố...

Bây giờ lại mơ thấy mình biến thành một cọng hành.... Khỏi cần nói cũng biết, nhất định là vì mình đã ăn cọng hành tinh, sau đó sẽ bắt đầu mơ thấy những gì cô ta đã gặp phải trong đời chứ gì?

Lúc này, Tống Thư Hàng cảm giác mình bị một bàn tay to lớn cầm lấy, bàn tay ấy rất lớn, lại vô cùng ấm áp, khiến người ta không muốn rời xa.

Sau đó, chủ nhân của bàn tay kia đưa 'cọng hành' Tống Thư Hàng đi lên một ngọn núi cực cao, bên cạnh là một khu rừng khổng lồ, bên trái là một dòng suối trong veo.

- Tới rồi. - Chủ nhân của bàn tay nọ lên tiếng, thanh âm kia tựa như tiếng sấm trên cửu trùng. Tựa như trong mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra đều mang theo thiên địa đại đạo.

Nhìn cảnh tượng của đoạn ký ức này, lẽ nào đây là lúc Thông Nương được trồng xuống vào ba trăm năm - hoặc lâu hơn nữa? Tống Thư Hàng đoán thầm trong lòng.

Xem ra cọng hành tinh kia cũng không phải yêu quái do đất trời sinh ra, mà là bị người ta cố ý trồng xuống dưỡng thành?

Chủ nhân của bàn tay kia đào một cái hố trên đất. Cẩn thận trồng cọng hành trong tay xuống.

Lúc này, thông qua tầm mắt của cọng hành, Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng nhìn thấy chủ nhân của bàn tay nọ.

Đó là một nam tử khá gầy, mặc đạo bào màu đỏ rực, toàn thân cũng giống như bị bao phủ trong vô số tầng mây mù.

Tống Thư Hàng ngây người, sau đó giật mình bật thốt: - Xích Tiêu Tử đạo trưởng!

Vị đạo trưởng mặc đạo bào màu đỏ rực này, đúng là vị Xích Tiêu Tử đạo trưởng mà hắn đã từng gặp được trong trí nhớ của tán tu Lý Thiên Tố!

Lúc ấy, ở trong mộng cảnh của Lý Thiên Tố, ánh mắt của Xích Tiêu Tử đạo trưởng dường như vượt qua hết những hạn chế của không gian và thời gian, trực tiếp nhìn thấy được sự tồn tại của Tống Thư Hàng, hơn nữa, cũng truyền cho Tống Thư Hàng một chiêu hỏa diễm đao.

Truyện đư-ợc- dịch trực t-iếp tại iREAD-Xích Tiêu Tử đạo trưởng nói đây chỉ là hỏa diễm đao vô cùng bình thường, nhưng Tống Thư Hàng thấy hắn thi triển ra, tư thái vạch trời như thế, thì biết ngay hỏa diễm đao mà Xích Tiêu Tử đạo trưởng truyền thụ cho hắn tuyệt đối không hề đơn giản như ông đã nói.

Tống Thư Hàng không ngờ, lần này lại có thể gặp lại được vị Xích Tiêu Tử đạo trưởng cường đại mà thần bí kia ở trong ký ức của hành tinh.

....

Nhưng có vẻ như lần này Xích Tiêu Tử đạo trưởng không nhìn thấy Tống Thư Hàng.

- Cố gắng phát triển đi nhé, dù chỉ là một cọng hành lá tầm thường nhất, cũng sẽ có được tương lai không thể đo lường được. Ta rất muốn xem thử tương lai ngươi sẽ phát triển tới mức độ nào, đó cũng là cảnh tượng mà ta muốn nhìn thấy nhất. - Xích Tiêu Tử đạo trưởng dịu dàng nói với cọng hành lá.

Bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng mơn trớn lá hành: - Hãy nhớ kỹ nơi ngươi được sinh ra, nhớ cho thật kỹ, chết cũng không được quên... Bởi vì gốc rễ của ngươi ở nơi này.

Nói xong thì Xích Tiêu Tử đạo trưởng đứng dậy, rồi lăng không bước lên, sau cùng biến mất.

Giống như việc trồng cọng hành này chỉ là hành động nhất thời nổi hứng mà thôi.

Hành lá chậm rãi đong đưa trên đỉnh núi... Cô độc một mình, nhưng cô vẫn ngoan cường cắm rễ sinh tồn.

Tiếp theo sau, trời sáng rồi lại tới, ngày nối ngày, năm tiếp năm.

Nháy mắt đã ba năm trôi qua...

Có lộn hay không vậy, nếu như chỉ là mơ thì không thể tua nhanh cái vèo mấy cảnh đón nắng phơi sương này qua như trong phim được à? Tại sao phải chân thật tới cỡ này, hắn cũng có phải một cọng hành thật đâu. Sao phải trải qua từng ngày từng ngày thế này?

Tống Thư Hàng thật sự rất muốn lật bàn!

Sau đó, không biết tại sao, Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ tới một bài văn mà mình từng viết hồi học tiểu học.

Mấy đề tập làm văn của tiểu học khá ngây ngô và ngu ngốc.

Đề bài khi đó là 'Nếu em là một ngọn cỏ'.

Bé Tống Thư Hàng lúc đó phóng bút thế này: Nếu em là một ngọn cỏ nhỏ, thì em sẽ cố gắng phát triển, nỗ lực cắm rễ thật sâu để nhú cao hơn, phát triển khỏe mạnh hơn, để còn bắt đầu quang hợp, góp một phần sức mình cho xã hội.

Nội dung cụ thể hơn thì hắn quên mất rồi, dù sao thì cũng chỉ tầm tầm nhiêu đó thôi.

Bây giờ nhớ lại mới thấy lúc bé mình phải đáng yêu tới cỡ nào chứ?

Ngọn cỏ nhỏ phát triển khỏe mạnh mà còn đòi cống hiến sức mình cho xã hội? Bác nông dân không xịt cho mày một bình thuốc diệt cỏ đã là may rồi.

Cùng lắm thì cắt cỏ về nuôi ngựa, nuôi heo, nuôi dê bò gì đó....

Ngốc nghếch hơn nữa chính là.... lúc bé Tống Thư Hàng còn từng tưởng tượng rằng, nếu như mình mà là một ngọn cỏ, được sống vô tư vô lự như thế thì có thích hơn không?

Nào ngờ, lại có ngày thực hiện được nguyện vọng này.

Bây gườ hắn biến thành một cọng hành, lắc lư trong gió, phải đón nắng, hứng gió, ngoại trừ ngẩn người ra thì không làm được gì.

- Nếu như mình là một cọng hành thì mình sẽ tự bẻ gãy củ hành của mình để - tự sát... Bởi vì, đúng là chán chết đi được. - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Nếu như bây giờ có người nói với Tống Thư Hàng rằng: Có lẽ biến thành một ngọn cỏ, không có phiền não gì, thì sẽ là một chuyện rất hạnh phúc.

Tống Thư Hàng nhất định sẽ phun nước bọt dìm chết đối phương - xin chú mày cứ cắm hai chân vào đất rồi lắc lư theo gió suốt ba năm đi, sau đó lại đến đây nói về cảm nhận 'khi biến thành một ngọn cỏ' với anh!

Bây giờ hắn đã lắc suốt ba năm rồi đây!

Chán quá đi, chán quá đi mất, dù có một con thỏ nào chạy tới đây nhổ hành lên ăn cũng được.

Nhưng chẳng có con thỏ nào, một con động vật nhỏ cũng không có.

Cọng hành vẫn lắc lư trong gió, dãi nắng dầm mưa.

Vì vậy, Tống Thư Hàng vẫn cứ tiếp tục hết ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác...

Tóm lại, Tống Thư Hàng cũng không nhớ nổi mình đã phải trải qua bao nhiêu năm.

Lúc đầu hắn còn có thể lẩm bẩm vài câu: - Chán quá, chán quá.

Về sau, hắn cũng lười chẳng buồn lẩm bẩm nữa.

Thân là một cọng hành, thì phải có giác ngộ khi làm hành, cứ tiếp tục cắm rễ sâu xuống hấp thu chất dinh dưỡng, phát triển lên cao, quang hợp phục vụ cho toàn bộ nhân loại.

......

Rốt cuộc có một ngày nọ, quãng thời gian giày vò này rốt cuộc cũng kết thúc.

Bởi vì cọng hành kia đột nhiên thành tinh.

Chẳng có chút dấu hiệu nào.

Không có lôi kiếp, không có ngưng tụ yêu đan, không có gió giật sấm rền gì, chỉ trong vòng một đêm, hành tinh vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình biến thành một cô gái tóc xanh, vô cùng đáng yêu.

Hành tinh vô cùng vui vẻ, cô chưa từng rời khỏi mặt đất, nay đột nhiên có thêm hai chân. Thân là một cọng hành thành tinh đáng yêu, cô bắt đầu cuộc sống hạnh phúc nơi rừng sâu núi thẳm.

Quãng thời gian này cũng kéo dài mấy chục năm.

Tống Thư Hàng không thể không cảm thán, cuộc sống của cọng hành này thật sự rất hạnh phúc, chẳng có chút phiền nào gì cả.

Sau đó, đột nhiên có một ngày, có một tổ chức yêu quái tên ‘yêu quái toàn thế giới chung tay trở thành người một nhà’ tới tìm hành tinh. Thu cô vào tổ chức, cũng đặt cho cô cái tên Thông Nương.

- ‘yêu quái toàn thế giới chung tay trở thành người một nhà’? Đây là tên kiểu gì thế này? Nghe thôi đã khiến người ta muốn khinh bỉ rồi!

Nhưng nếu như nó là tổ chức yêu quái thì chắc là sẽ dạy cho Thông Nương một chút bản lĩnh phòng thân nhỉ? Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong bụng.

- bởi vì theo như kinh nghiệm trước kia, nếu như hắn nhớ rõ được tuyệt học trong mộng thì hắn có thể học được! Ví như hỏa diễm đao đấy thôi.

Nếu như có tuyệt học thì sẽ không uổng công hắn biến thành một cọng hành lắc lư trong gió tuyết biết bao nhiêu năm nay!

Nhưng hắn lập tức nhớ ra Thông Nương chỉ là một nữ yêu tinh cùi bắp. Liệu tổ chức yêu quái này sẽ có tuyệt học gì à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play