“Chị nói cho em biết nhất định lần sau em sẽ chạy bộ! Chị xin thề!” Tôi không biết đây là lần thứ mấy tôi bảo đảm với nó nhất định sẽ rèn luyện cơ thể, lúc này nó chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái.

“Em phải tin tưởng chị, thật sự, nhất định là lần sau!”

Tôi chống cằm ngồi nhìn nó đang ngồi học tiếng Anh, không nhịn được lại cảm thán một chút.

“Em trai học hành đúng thật không dễ dàng.” Vừa nói vừa lắc đầu rồi dí sát vào xem nó đang viết cái gì.

Nghe tôi nói vậy thì nó cười khẽ một tiếng rồi lấy bút viết ra chỗ khác một từ, sau đó gõ vào gáy của tôi.

Tôi vỗ vào cái tay của thằng bé đang cố gắng làm chuyện xấu trên tóc tôi, nheo mắt nhìn cho rõ từ vựng mà nó mới đưa ra.

“Lazy.”

Không biết là tại sao nhưng tôi lại thấy từ vựng này không những không làm cho tôi tức giận mà ngược lại làm cho tôi cực kỳ cảm thấy buồn cười, nhưng não lại không nhớ ra được là cái gì.

“Ôi, chị đã nói với em rồi, chị thấy từ lazy này không nên đọc theo cách như thế, em đọc theo cách của chị được không?”

Người vốn không để ý đến tôi lúc này đã chống cùi chỏ lên bàn, ý cười trong đôi mắt càng lúc càng nhiều, nghiêng người hứng thú nhìn tôi xem thử tôi muốn làm trò gì.

“Em nhìn xem, “la” và “zy” phát âm thế này có phải giống với đồ vô tích sự không?” (垃圾 Lèsè đọc gần giống như chữ la và zy)

Tôi bị chính suy nghĩ này của mình chọc cho cười đến đau bụng, nhưng nhìn thấy nó chỉ giật khéo miệng không nói gì thì đã nhanh chóng dập hết hứng thú của tôi một cách triệt để.

“Chẳng có tinh thần gì cả.” Tôi có chút tức giận lườm nó một cái rồi sau đó lấy di động mở trò chơi Vương Giả ra, không tiếp tục nói chuyện với nó nữa.

Nhưng hôm nay giống như tôi làm chuyện gì cũng không vừa lòng hợp ý. Vừa mới bắt đầu chưa được mấy phút thì tôi đã bị đối thủ giết tận mấy lần, sau khi bị giết một lần nữa tôi đã vứt di động đi, cục tức nghẹn ở lồng ngực không cách nào thoát ra được, cũng bởi vì chuyện này mà miệng tôi đã vểnh lên rất cao.

Tôi liếc mắt nhìn sang người bên cạnh vì đang nhịn cười mà cả người đã run lên, trong nháy mắt bụng tôi đã dâng đầy nỗi oan ức.

“Chị lại chết rồi!!” Tôi vừa nói vừa đá vào ghế của nó.

Nhìn thấy dáng vẻ tôi đang bức bách bản thân và tức giận uất ức thì cảm thấy buồn cười, ngay sau đó lập tức đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

“Nhóc con vô tích sự.”

Khoảng cách của hai người được kéo gần lại không ít, và tôi đều có thể cảm nhận được hơi thở phát ra của nó khi nói chuyện với tôi.

Trong lúc này tôi đang bị đối thủ dẫn trước nên dời mắt nhìn xem, nhưng bỗng nghẹn lời, tai cũng bắt đầu ửng đỏ.

“Cái gì… đồ bắt nạt…”

Nó nhìn tôi rồi buồn cười, lấy di động tôi vứt trên bàn lên, giơ về phía tôi rồi nhíu mày nói:

“Ai bắt nạt chị thì em sẽ bắt nạt lại người đó.”

– Chuyện thật soạn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play