Tiểu Thanh choàng qua cổ cô, lau đi nước mắt trên khóe mắt.
"Bất luận chị biến thành hình dạng gì, dù đẹp hay xấu, em vĩnh viễn cũng không rời bỏ chị."
Từng câu từng chữ nỉ non, lời thề thành kính.
"Vợ, chị không muốn xa em. Lúc chị chết đi, bỏ lại mình em trên đời này, chịu đựng cô đơn khổ sở, chị không muốn..."
"Đừng nói nữa, cũng đừng nói thêm gì hết."
Tiểu Thanh ngắt ngang lời cô, nhắc lại câu nhắc nhở đã nhiều lần.
"Ít nhất lúc này chị đang yên ổn ở bên cạnh em mà đúng không?"
"Một ngày nào đó, rồi chị vẫn sẽ rời khỏi em..."
Nước mắt xông ra, Cherie một tay che ngực, biểu cảm thống khổ nhào vào lồng ngực Tiểu Thanh dính cứng ngắc bên trong ấy.
Tiểu Thanh cúi người, khuôn mặt Cherie đang ngước mắt từ dưới nhìn lên, bàn tay cô vuốt ve trên da thịt cô ấy, một lần lại một lần, trong mắt hiện lên nét thâm tình, gần như có thể nặn ra nước.
"Loài người có luân hồi chuyển thế mà, kiếp sau, em sẽ tới tìm chị."
"Vợ!"
Cherie cầm tay Tiểu Thanh, khóc lóc nhào vào trong lòng cô.
"Vợ! Dù đánh chết chị cũng không uống chén canh mạnh bà, chị tuyệt đối sẽ không quên em đâu!"
Tiếng khóc "Ô ô ô ô...", Cherie ở trong lòng Tiểu Thanh khóc thút thít.
"Chị dám sao?!"
Tiểu Thanh chợt lớn tiếng rầy la một câu,
"Hả?"
Cherie dùng tay lau nước mắt, cả kinh thoát khỏi cái ôm trong lòng của Tiểu Thanh.
"Cherie Carano! Nếu chị dám quên em, kiếp sau không chỉ quỳ CPU đơn giản như vậy!"
"A?"
Cherie ngẩn ngơ, bỗng 'hahaha', phá lên cười. Chỉ thấy Tiểu Thanh hai tay chống nạnh, trợn mắt nhìn cô.
"Cherie Carano, nếu chị đã cưới em, giống loài yêu xà, thì trọn kiếp phải làm tốt giác ngộ bị dây dưa!"
Tiểu Thanh kéo Cherie qua, ôm sát vào lòng.
"Haha, Tiểu Thanh, từ lần đầu tiên gặp gỡ em, chị sớm đã không thể thoát khỏi."
Cằm nhẹ nhàng đặt lên trán, Cherie hiểu ý mỉm cười.
Tiểu Thanh, đời này cho đến đời sau, đến đời đời kiếp kiếp em vẫn là người của Cherie Carano này!
---
"Chị đi làm nha, bữa sáng để ở trên bàn."
Hướng về phía người trên giường nói một câu, Cảnh Lang do dự, tay chống cửa từ đầu đến cuối không buông. Một hồi sau, người nọ từ đầu đến cuối cũng không đáp lại.
"Nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện thì cứ gọi điện cho chị."
Bỏ lại một câu, Cảnh Lang thở dài, khép cửa lại.
Cho đến khi nghe thấy âm thanh đóng cửa, Lục Hồng do dự ló đầu ra khỏi chăn, từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào tường. Trên mặt nhàn nhạt thoáng qua một tia mất mát, ánh mắt vô tình liếc về hướng băng vải dày đặc bao quanh trên chân. Đêm đó sau khi chữa trị trở về, giữa hai người nói chuyện ngày càng ít, xem như lúc đối mặt ăn cơm, cũng không nói gì với nhau. Cô có thể nhìn ra mỗi lần thế trên mặt Cảnh Lang đều lóe lên lo âu, cuối cùng cũng chỉ há miệng. Lục Hồng cũng thế cũng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lời đến cửa miệng lại không thể nói ra khỏi mồm, ngay cả chính cô cũng không hiểu mình cứ kiên trì không được tự nhiên thế để làm gì, chuyện này chính là bản thân cô đã sai.
Vì vậy lại xuất hiện một màn như vừa rồi, buổi sáng không ngừng diễn ra kiểu mẫu không một mẩu đối thoại.
Cầm tay lái, đôi mắt thất thần nhìn thẳng phía trước. Tình cảnh trong đêm đó vẫn như rành rành ở trước mắt, thừa dịp đang lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Cảnh Lang phiền não gõ tay lái một cái.
"Lục Hồng rốt cuộc chị phải nắm bắt em thế nào đây?"
Cảnh Lang vô lực dựa lên mu bàn tay.
Thật vất vả chịu đựng đến được công ty, lúc Cảnh Lang đi thang máy riêng đến tầng cao nhất, thì "A!" một tiếng, cô thư ký giật mình nhìn cô.
"Có chuyện gì?"
Cảnh Lang lạnh lùng hỏi một câu, ánh mắt như lưỡi dao, cô thư ký đứng nghiêm người, nhất thời không nói nên lời.
"Cái đó..."
Hồi lâu, hai tay cô thư ký nâng tài liệu, ấp úng nói:
"Tổng giám đốc Cảnh, vừa rồi không phải chị còn ở phòng làm việc sao?"
"Ừ?"
Cảnh Lang nghi ngờ nhíu mày.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngón tay thư ký run rẩy chỉ hướng phòng làm việc.
"Cô xuống trước đi."
Cảnh Lang nghiêm mặt nói. Thư ký bỏ chạy mất dạng.
Cảnh Lang ngưng mắt nhìn về phòng làm việc, chậm rãi đi tới. Nắm tay nắm vặn cửa, trong nháy mắt bên trong phòng làm việc sáng ngời, có một bóng người an nhiên ngồi trên ghế da màu sậm, cúi đầu cẩn thận xem tài liệu.
Nghe thấy tiếng vang, người nọ từ từ ngẩng đầu, trong nháy mắt ánh mắt đối diện, hai đôi mắt màu lam giống nhau chạm nhau. Độ cong trên khóe miệng Cảnh Lang không ngừng mở rộng, cuối cùng cô bước nhanh tới,
"Mẹ!"
"Lang Lang!"
Cảnh Tình đứng dậy, giương hai tay ra, nghênh đón cái ôm của Cảnh Lang.
"Mẹ, trước khi tới sao không nói cho con biết một tiếng."
Cảnh Lang cho Cảnh Tình một cái ôm thật bự, đầu chôn bên cổ Cảnh Tình hồi lâu. Cảnh Tình yêu thương sờ lên mái tóc cô,
"Chớp mắt, Tiểu Lang của mẹ đã lớn nhường này rồi."
"Mẹ~"
Hiếm khi có được, Cảnh Lang vùi trong lòng Cảnh Tình làm nũng.
"Tiểu Lang Lang~"
Hai mẹ con gặp nhau, có vô số nỗi thương nhớ.
"Mẹ đà điểu đâu ạ?"
Sau khi cùng Cảnh Tình ngồi lên sô pha, Cảnh Lang tò mò hỏi một câu,
"Tiểu Lang Lang, đã nói với con bao nhiêu lần, không được xưng hô như vậy với mẹ con, lớn vậy rồi, mà còn gọi như vậy!"
"Hắc~ ai bảo lúc riêng tư mẹ kêu mẹ đà điểu là quả hồng mềm, con với Cảnh Ngọc từ nhỏ đã thường xuyên nghe thấy~"
Cảnh Lang trêu ghẹo nói.
"Không lớn không nhỏ!"
Ngón tay Cảnh Tình nhẹ trỏ lên đầu cô, Cảnh Lang cười né tránh.
"Mẹ con tối qua mệt, còn đang ngủ, một mình mẹ tới trước."
Cảnh Tình vân đạm kinh phong nói, trong con ngươi Cảnh Lang đảo qua một tia giảo hoạt,
"Chỉ sợ tối qua là vận động quá độ đi~"
"Thôi ngay! Ngay cả mẹ con cũng dám trêu chọc."
"Ngược lại là con, Tiểu Lang Lang, nghe nhân viên trong công ty nói, mấy ngày này con đích thực sắc mặt có thay đổi."
Ánh mắt Cảnh Tình có nhiều ý vị quanh quẩn trên gương mặt Cảnh Lang.
"Vâng, là chuyện nhỏ thôi."
Cảnh Lang qua loa nói.
"Tiểu Lang Lang, đừng gạt mẹ. Kim ốc tàng kiều*, một con người to đùng đùng như vậy sống ở nhà con, con định giấu giếm chúng ta đến bao giờ?"
(*) câu này để nói xây một nơi thật đẹp để cất giấu người đẹp.
Cảnh Tình nghiêm mặt chăm chú nhìn biểu cảm của cô.
"Haizz."
Cảnh Lang trầm mặc, thở dài. Kể những chuyện đã xảy ra cho Cảnh Tình, những ngày này không vui cũng cùng thổ lộ ra hết.
"Tiểu Lang Lang, xuống tay cũng thật mau lẹ, cũng ăn người ta luôn rồi~"
Cảnh Tình bắt được con gái mình lóe lên đỏ ửng, không nhịn được cười nói.
"Lấy được người thì thế nào, con muốn trái tim của cô ấy."
Cảnh Lang buồn bã nói một câu.
"Tiểu Lang Lang, lần này con nghiêm túc?"
Cảnh Lang gật đầu,
"Con yêu cô ấy, cô ấy là người con đã nhận định."
Thấy kiên định trong mắt cô con gái,
"Tiểu Lang Lang, con vẫn nhớ cô bé khi con còn nhỏ chứ?"
Cảnh Tình chợt hỏi.
"Dạ nhớ."
Cảnh Lang kinh ngạc với vấn đề của mẹ cô, nhưng ngay sau đó liền sáng tỏ.
"Mười mấy năm qua, con đối với cô bé đó đều chưa từng quên lãng. Con không chấp nhận tình yêu của người khác, cũng bởi vì cô ấy?"
Cảnh Lang ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu.
"Vậy hiện tại tại sao con lại yêu cô gái này?"
Ánh mắt Cảnh Tình dò xét đến làm cho Cảnh Lang có chút quẫn bách.
"Con cũng không biết. Nhưng con biết con yêu cô ấy. Con cũng chưa từng quên Manh Manh."
Thanh âm Cảnh Lang có chút kích động.
Sâu thẳm trong ánh mắt Cảnh Tình, Cảnh Lang đọc hiểu được.
"Mẹ, con phân rõ được. Với Lục Hồng đó là tình yêu, với Manh Manh chính là một hồi ức đẹp thuở thơ ấu."
Cảnh Lang cúi đầu.
"Tiểu Lang Lang, nếu đã là vậy, con còn lưỡng lự chuyện gì?"
"Mẹ, con chẳng qua chỉ có chút không xác định được sẽ có một ngày, cô ấy sẽ chân chính yêu con không. Chỉ là cô ấy đã chịu đựng đau khổ quá nhiều rồi, con chỉ muốn cô ấy có thể có được hạnh phúc."
Cảnh Lang luống cuống nắm chặt quả đấm.
"Dù hạnh phúc này không phải là con cho cô ấy?"
Cảnh Tình hỏi ngược lại.
"Không!"
"Cô ấy chỉ có thể là của con!"
Cảnh Lang ngước đôi mắt lên, nơi đó đã lây dính một tầng đỏ thẳm.
"Haha~ quả nhiên là con mẹ. Tiểu Lang Lang, bất luận con có quyết định gì, mẹ và Tiểu đà điểu đều sẽ đứng bên con."
Cảnh Tình đặt lên tay cô, tay Cảnh Lang nắm chặt nắm đấm dần dần thả lỏng.
"Cảm ơn mẹ~"
Cảnh Lang nhắm hai mắt lại, mở ra lần nữa, đã không còn thấy vệt đỏ thẳm mới vừa rồi, thay vào đó là màu xanh nhạt như bầu trời xanh.
'Tích tích tích'
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Cảnh Lang nhấn nút nghe máy.
"Tổng giám đốc, kết quả liên quan tới đợt khảo hạch đã có. Bây giờ sẽ đem sơ yếu lý lịch lên ngay."
"Tôi biết rồi."
Lúc quay đầu nhìn về Cảnh Tình, Cảnh Lang đã đổi lại biểu tình bình tĩnh. Cảnh Tình hướng cô gật đầu cười nói:
"Tiểu Lang Lang, không quấy rầy con làm việc. Nhớ sau khi tan sở dẫn bạn gái con về nhà ăn cơm, mẹ thông báo cho Cảnh Ngọc rồi."
"Mẹ, nhanh một chút về chăm sóc cho mẹ đà điểu đi~"
Cảnh Lang mập mờ nháy mắt.
Sau khi Cảnh Tình rời đi, Cảnh Lang trở lại trước bàn làm việc, tra xét sơ yếu lý lịch được đưa lên. Lúc một tấm hình quen thuộc đập vào mắt, Cảnh Lang trầm tư trong giây lát, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nhớ lại cô gái này chính là đã gặp ở Mỹ Nhân Cư, có quan hệ không tồi với Lục Hồng tên gọi Tiểu Mẫn. Lúc này mới nhớ ra lúc trước cô ấy có cùng mình nhắc qua sau khi tốt nghiệp đại học muốn tới công ty mình thực tập, không ngờ tới nhanh như vậy. Cảnh Lang mỉm cười, thuận tay rút sơ yếu lý lịch của cô ra.
Cùng trong lúc đó, trong phòng làm việc của Dương Mỹ Linh, một loạt những tên đàn ông mặc tây trang đen đứng xếp thành một hàng. Nhưng khi ánh mắt Dương Mỹ Linh quét về phía cô gái đứng sau cùng, hơi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cô gái chủ động tiến lên một bước, tóc dài màu đen cột lên rủ sau lưng, tỏ ra cương nghị già dặn. Ngũ quan nhô ra rõ ràng, mười phần là một mỹ nhân bại hoại, cô gái như vậy xử lý cho tới làm vệ sĩ, quả thực không thể chiếm lấy đa số đồng ý.
"Phu nhân, cô ấy tên Diêm Ái, mới vào công ty không lâu. Cân nhắc đến tính đặc thù của công việc mà phu nhân đã nói lần này, đã đặc biệt chiêu mộ cô ấy, phái đi 24/24 trong tối theo dõi bảo vệ cho cô Lục, có lẽ tương đối thuận tiện hơn."
Đội trưởng đội bảo an tư nhân của Dương Mỹ Linh giải thích.
Diêm Ái hướng Dương Mỹ Linh gật đầu hành lễ, lại lần nữa lui trở về hàng ngũ.
"Chuyện tôi căn dặn các cậu đã rõ cả chưa?"
Dương Mỹ Linh chuyển lại đề tài chính,
"Đã rõ!"
Tất cả đều cùng trả lời.
"Các cậu tùy thời đều phải báo cáo hành tung của Lục Hồng cho tôi, còn có bảo vệ an toàn cho cô ấy, nếu có sai sót..."
Dương Mỹ Linh dừng một chút, ánh mắt trở nên lạnh lẽo,
"Các cậu cũng không cần trở lại gặp tôi nữa, hiểu ý tôi rồi chứ?"
Dương Mý Linh tận lực nhấn mạnh những chữ cuối cùng.
"Đã hiểu!"
Phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn lại một mình Dương Mỹ Linh, cô dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu thẳng nhìn về phương xa.
"Hồng Hồng, hiện tại chị sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ một tổn thương nào nữa!"
Ánh mắt cô chuyển một cái, trở nên tàn bạo, ký ức không chịu được của ngày xưa tái hiện trong đầu, đó là các loại ký ức gặp nhau giữa Lục Hồng và cô lúc tới Dạ Mị chưa được bao lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT