"Cảnh Lang?"

Âm thanh sợ hãi, đầu ngón tay hơi run rẩy, Lục Hồng có chút không xác định đưa tay chạm vào cô.

"Hm?"

Cảnh Lang hừ nhẹ một tiếng, trở mình, như còn đang trong giấc mộng.

"Hồng Hồng."

Lông mi thật dài lay động, Cảnh Lang từ từ mở mắt,

"Bảo bối, sao vậy?"

Dụi dụi mắt, Cảnh Lang theo bản năng sờ lên gương mặt cô.

"Thân thể chị."

Lục Hồng nắm lấy tay cô ấy, ở bên trên tỉ mỉ vuốt ve.

"Thân thể?" Cảnh Lang thấp mắt nhìn xuống,

"A?!"

Vừa tỉnh khỏi giấc ngủ, cô một tay vén chăn,

"Chị biến trở lại rồi!"

Hai tay dùng sức sờ mặt, trong nháy mắt, vừa nhìn về phía Lục Hồng. Chỉ thấy gương mặt cô gái nhỏ có chút đỏ hồng, có chút không được tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.

"Hehe~"

Híp mắt, cười gian trá, Cảnh Lang đưa tay một phát kéo Lục Hồng vào trong ngực, dán chặt lấy liếm lên.

"Cô gái nhỏ đáng yêu của chị, sao lại ngơ ngẩn?!"

Cảnh Lang ở bên cạnh hôn trộm một ngụm,

"Chị biến trở lại, chẳng lẽ em không vui sao?"

Hồi lâu, Lục Hồng mới nhỏ giọng nói một câu,

"Chắc hiện ra được là do làm..."

"Làm?"

Cảnh Lang nhất thời không nghĩ ra, nhíu mày một cái.

"Làm yêu đó." Hai má Lục Hồng đỏ bừng.

"Gì?"

Một giây, Cảnh Lang chậm rãi hồi thần, cẩn thận tiêu hóa lời vừa rồi của Lục Hồng.

"Mới không phải như vậy!"

Bỗng, toàn bộ gương mặt Cảnh Lang phồng lên đỏ bừng. Cô mới không thừa nhận bởi vì tối qua vận động kịch liệt nên mới biến đổi trở lại. Nhưng cô gái nhỏ trong ngực cô lại hăng hái che miệng cười trộm.

"Hahahaha!"

Lục Hồng phá lên cười, dựa vào lòng Cảnh Lang.

"Không cho cười!" Cảnh Lang thận trọng nói.

"Bị em làm biến trở lại, thì đã làm sao?"

Lục Hồng bỗng trề cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn hướng Cảnh Lang chớp chớp mắt. Đáng yêu quá thể đáng, thiệt muốn ngay bây giờ áp cô ấy dưới thân dày xéo một phen.

"Hông sao hết, rất tốt."

Lục Hồng khẽ cười, nhanh chóng trộm hôn gương mặt Cảnh Lang.

"Bảo bối~ đây chính là em tự tìm, mới sáng sớm liền đùa với lửa!"

Cảnh Lang không nói hai lời đặt Lục Hồng dưới thân, hôn lên mắt, mũi miệng.

Con ngươi xanh thẳm như biển sâu, mái tóc vàng óng chói lóa như thần mặt trời Apollo. Bao lâu rồi, đã trôi qua bao lâu cô không được nhìn ngắm dung nhan người cô yêu sâu đậm, tay Lục Hồng không kềm được bao phủ chiếm hữu lên gương mặt cô ấy, thâm tình ngắm nhìn.

Cảnh Lang chỉ ôn nhu mỉm cười, cứ vậy nhìn Lục Hồng, trong lòng Cảnh Lang như bị rót đầy mật.

Đầu để trước trán, tim hợp với tim, hai cỗ thân thể cùng xích lõa ôm nhau thật chặt, khắc khoải triền miên.

"Em là bảo bối của chị a..."

Cảnh Lang cắn môi Lục Hồng, nhẹ nhàng duyện mút. Lục Hồng không chút keo kiệt đáp lại, gặm cắn khóe miệng Cảnh Lang.

Dần dần, lửa dục giữa người yêu nhau lặng lẽ quấn lấy cả hai, Cảnh Lang không khắc chế được rên lên một tiếng, ôm chặt lấy Lục Hồng, như muốn dung hòa cô vào trong máu thịt mình.

"Lang, Lang."

Lục Hồng nhắm hai mắt, mê mang không ngừng muốn gọi tên cô ấy. Bỗng, Cảnh Lang vồ lấy bờ môi Lục Hồng, cái lưỡi không đợi kịp dốc lòng tiến nhập, dính lấy lưỡi Lục Hồng, quấn quanh thật chặt, như muốn nuốt nó xuống cuống họng.

"Ưhm."

Không chịu nổi nhiệt tình của Cảnh Lang, lưỡi Lục Hồng bị đối phương cắn đau, tay theo bản năng nhẹ nhàng để trước ngực cô ấy.

"Bảo bối, chị yêu em, đừng từ chối chị."

Cảnh Lang cắn lên đầu lưỡi cô, nói mơ hồ không rõ. Khóe mắt Lục Hồng cong lên, lộ ra nụ cười ôn nhu, bừng tỏ hồi đáp ôm lấy cổ Cảnh Lang, cùng cô dưới ánh nắng mai mở ra một trận 'truy đuổi' khác.

---

Trước đây rất lâu, Dương Mỹ Linh đã gặp gỡ một người, khi đó cô vẫn còn thuộc về Dạ Mị. Đối với những người làm gái sống từ nhỏ đến lớn ở Dạ Mị, việc huấn luyện là không thể thiếu, trong đó sẽ có một phòng học thực hành. Mỗi người đến đêm sẽ sắp xếp chọn ngẫu nhiên một người xem như là đối tượng để ở cùng đêm đó. Ban đầu, cô chẳng qua chỉ lẳng lặng quan sát toàn bộ hội trường. Cho đến khi cô phát hiện một cô gái, cả đêm ngồi trước quầy ba, chỉ lẳng lặng uống rượu. Chỉ nhìn cô ấy từ xa xa, đã liền cảm nhận được trọn vẹn trên người cô gái tỏa ra một loại khí chất quý tộc sẵn có, nhưng khuôn mặt cô ấy lại đậm nét phương Đông, mang đôi cao gót đỏ, cả người một thân váy dài. Lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng không biết nhìn về phương nào, không bằng nói rằng đang tìm kiếm thứ gì đó.

Khi đó Dương Mỹ Linh không biết tình yêu có mùi vị gì, cũng không biết bản thân thích nữ giới, chỉ là dựa vào bản năng, bị cô gái thần bí kia hấp dẫn, ma xui quỷ khiến cô bước tới. Mục tiêu của cô đã có rồi.

Cô gái cũng không thèm nhìn lấy cô một cái, chỉ uống rượu ngon trong ly. Dương Mỹ Linh yên lặng ngồi bên cạnh cô ấy.

Một cô bé, một người phụ nữ thành thục, chỉ ngồi, không nói chuyện, tạo thành một bộ hình ảnh quỷ dị.

"Em gái, nơi này sẽ không thích hợp với em."

Dương Mỹ Linh bị cơn mê mị bao phủ, bỗng tỉnh táo lại.

Người phụ nữ mắt say lờ đờ, tầm mắt không có tiêu cự nhìn ly rượu rỗng.

Cô ấy đang nói chuyện với mình sao?

Trái tim Dương Mỹ Linh bỗng 'thẳng thắn' nhảy lên không ngừng.

"Người nào mà trong đời, không trải qua những lúc như giọt nước trong biển cả, có được một thứ, lại mất đi một thứ đều không quan trọng. Bởi vì làm người cuộc đời đương nhiên sẽ không được lành lặn rồi, có được có mất, cân nhắc giữa được mất chẳng có gì là lạ. Có điều..."

Bỗng cô híp mắt lại, liếc nhìn Dương Mỹ Linh ở một bên đang ngây ra như phỗng.

"Biết bản thân muốn thứ gì, mới là điều quan trọng nhất."

Dương Mỹ Linh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ấy, cô vẫn còn nhỏ cũng không thể hiểu được ý tốt của người phụ nữ, chỉ là trong trái tim nhỏ bé của cô, đối với người phụ nữ sinh ra một loại ao ước, mà không vì nguyên nhân nào cả.

Cô gái dứt lời, liền đứng dậy rời đi, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra cửa. Dương Mỹ Linh cũng không tiến lên giữ cô ấy, chỉ kinh ngạc ngây người tại chỗ.

Một giây đó, trong lòng cô hoàn toàn sinh ra một loại tình cảm vô hình, cô muốn trở thành một người phụ nữ như vậy., muốn giống người đàn bà nọ, có thể không câu nệ, lớn tiếng nói ra lời như vậy một phen. Nhưng mà tưởng tượng cũng đã biết được, tối đó cô bị trừng phạt, vì không giữ được khách, không đạt được mục đích của giờ học thực hành. Thân thể gầy yếu của Dương Mỹ Linh bị những trận đòn dữ dội.

Chẳng qua đau đớn trên thân thể, trên thực tế đã không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với cô, bởi vì bắt đầu từ tối hôm đó, một cánh cửa khác trên đường đời của cô đã được mở ra.

Biết bản thân muốn thứ gì? Dương Mỹ Linh bất lực một tay đỡ trán, ánh mắt như có như không nhìn số liệu báo cáo mới nhất trên bàn thí nghiệm. Nghiên cứu hồi sinh bộ phận rốt cuộc cũng sắp thành công! Con mắt và thân hình gầy yếu của Lục Hồng thoáng hiện lên trong đầu, và thân hình hiện giờ của cô ấy lại bao phủ lên, tựa như thật sự xuất hiện trước mắt cô vậy.

Chị làm tất cả, cho tới bây giờ đều chỉ vì em. Nhưng vì sao đến cuối cùng, thứ chị mong muốn lại không có được vậy?

Dương Mỹ Linh cảm thấy ánh mắt toan sáp, bàn tay che lên ngực. Dựa vào phần số liệu báo cáo, cô có phải sẽ uy hiếp được Cảnh Lang, để cô ấy giao Lục Hồng lại cho mình. Nhưng sau khi Lục Hồng biết chân tướng, sẽ chấp nhận sao? Hiển nhiên Lục Hồng tuyệt đối sẽ không chấp nhận như vậy.

Nhưng dù bất luận ra sao, cô nhất định cũng sẽ để con mắt Lục Hống nhìn thấy lại ánh sáng. Thân người tùy ý cử động, ngón tay Dương Mỹ Linh với tới di động trên bàn, cuối cùng bấm dãy số nọ.

Lục Hồng, thứ chị muốn nhất chính là cho em được hạnh phúc. Nhưng hôm nay, đã biến thành người khác cho em niềm hạnh phúc rồi.

---

Mệt mỏi, đau nhức. Lục Hồng dùng sức nhíu mày, tầm mắt mơ màng mở lên.

"Ưhm."

Rầm rì một tiếng, Lục Hồng duỗi thẳng cánh tay của mình, thật xót. Sau đó đến eo, bắp đùi, bắp chân cũng dần dần bị cảm giác ê ẩm sưng đau mãnh liệt tấn công tới, khuấy động đến thần kinh cô.

"Bảo bối, muốn đi đâu vậy~"

Đại sắc lang nào đó không biết no là gì thuận tay thuận chân lại mò Lục Hồng lôi trở về trong lòng, bắt đầu trên dưới ăn đậu hủ.

"Lang, đừng! Em mệt lắm."

Lục Hồng nhu nhược tay bất lực chỉ có thể làm dáng hơi đẩy con sói nào đó ra, nhưng chỉ chốc lát sau, hai tay liền bị khóa vững vàng đặt ở dưới thân.

"Bảo bối~"

Nụ hôn rậm rạp chằng chịt rơi lên mặt Lục Hồng, lên khóe miệng, lên cổ. Thân người Lục Hồng yếu ớt bất lực mặc cho cô làm việc,

"Xin chị, thật sự không được nữa đâu!" Lục Hồng yếu ớt nói,

"Hì hì~"

Con sói nào đó đắc ý, rốt cuộc ở trên giường giở tính cuồng điên của sói, triệt để đem cô bé quàng khăn đỏ ăn hết từ trong ra ngoài.

"Bảo bối~ ngoan~ chị sẽ không động loạn."

Cảnh Lang nghiêng người vòng qua hông, một tay chơi đùa đầy đặn trước ngực, dễ sợ.

"Vậy tay chị đang làm gì đó?"

Lục Hồng nhìn hai tay cần cù cày cấy trước ngực mình, lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

"Cái này là sợ em mệt mỏi, nên xoa bóp một chút cho em."

Con sói nào đó không biết xấu hổ cười cười, Lục Hồng đầu đầy hắc tuyến,

Cảnh Lang chị còn biết chút liêm sỉ nào không vậy?

"Mẹ~"

Tiếng kêu non nớt vang lên, cả hai cùng sững sốt một chút. Đụng phải vật nhỏ màu vàng ở trước mặt, Cảnh Lang kịp thời kéo chăn che lại thân thể xích lõa cho cả hai.

"Bảo bảo?"

Lục Hồng mỉm cười, muốn ôm Cảnh Tiểu Lang, lại bị Cảnh Lang gắng gượng ngăn cản. Chỉ thấy một tay Cảnh Lang nhẹ nhàng túm cổ Cảnh Tiểu Lang, huơ huơ qua lại,

"Ranh con, không đi ngủ, không chuyện gì hết vọt vào đây làm gì!"

"Oa oa!"

Cảnh Tiểu Lang ủy khuất kêu lên hai tiếng,

"Con đói bụng!"

"Cảnh Lang!"

Lục Hồng hung hăng nhéo tai Cảnh Lang, từ trong tay cô ôm đứa nhỏ lại, ôm vào lòng, hung hăng trợn mắt nhìn cô.

"Vợ..."

Nhất thời con sói nào đó cả gương mặt dài như cái ống bơm, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt uy hiếp Tiểu Tiểu Lang.

"Bảo bảo~ mẹ đút cho con~"

"Ô ô!"

Cảnh Tiểu Lang cao hứng cái đuôi trực tiếp lắc lắc, há mồm ngậm quả trái cây béo mập, dùng sức bắt đầu duyện mút.

Aa! ! ! Đó là khu cấm địa của mẹ a!

Trong lòng Cảnh Lang bạo rống.

Lục Hồng liếc cô một cái, lúc này Cảnh Lang mới ngoan ngoãn đàng hoàng lại.

"Bảo bảo là con của mình, sao chị cứ hay khó dễ con nó!"

"Vợ, em là của chị mà!"

Cảnh Lang lần nữa xác nhận chủ quyền.

"Lang, em đương nhiên là của chị, bảo bảo là kết tinh tình yêu của chị và em, đừng lại ăn giấm chua không liên quan như vậy nữa được không?"

Giọng điệu Lục Hồng mềm mại, ánh mắt cũng biến thành ôn nhu.

"Vậy em đáp ứng chị, bảo bảo lớn thêm một chút, liền cho nó uống sữa bột!"

Về điểm này, Cảnh Lang tuyệt sẽ không thỏa hiệp, thề kháng nghị đến cùng.

"Chị thật là!"

Ngoại trừ thở dài không biết làm sao ra, Lục Hồng cũng chỉ đành cam chịu số phận. Ai bảo cô có một 'con sói tướng công' có tính chiếm hữu mạnh, lại còn yêu thích ghen tuông linh tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play