Edit: Shin

Edward nhanh chóng xông tới tra xét tình huống của hắn, tuy rằng diện tích không gian rất rộng rãi, thế nhưng chỉ cần Edward đồng ý, y có thể xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách không gian nào. Chờ đến khi Edward đến gần William mới phát hiện William đã lớn hơn rất nhiều lần, trước đây còn có thể hoàn toàn ôm hắn vào trong ngực, mà hiện tại chiều cao so với mình còn muốn lớn hơn gấp đôi. Y ở đầu bên cạnh William quỳ xuống, lau đi tro bụi trên con mắt và khóe miệng William, đem con thú nhỏ đã biến lớn hơn không ít ôm vào trong ngực mình. Trên đỉnh đầu William đã vươn ra hai cái sừng thật dài, gốc sừng ngay trên xương sọ, kéo dài về phía sau, sau đó lấy độ cong bằng phẳng cong hướng lên trên, độ cong chót vót, cho đến tận gốc rễ bén nhọn, hướng thẳng lên phía trên, có thể tưởng tượng, nếu lúc quyết đấu với kẻ địch, hai cái sừng này sẽ như hai thanh kiếm sắc bén, cắm vào cơ thể kẻ địch, xé toạc thành vết thương rất khủng khiếp.

Edward cúi đầu, hôn lên trán ngân long dính đầy tro bụi, lập tức rút ra ý thức, rời đi không gian. Mới vừa mở mắt, một ly nước ấm liền đưa đến bên mép, y lập tức cảm thấy đầu mình được nhấc lên, thuận tiện để mình uống nước.

"Vương trữ điện hạ thế nào rồi?" Elie Sapphire bưng khay đựng đồ ăn ngồi ở bên kia giường, lên tiếng dò hỏi.

"Hắn..." Edward vừa mở miệng, mới phát hiện mình suy yếu đến như vậy, sau khi kết thúc 4 tiếng lần trước, y chỉ cảm thấy mệt mỏi khi thức khuya, mà lần này y cảm thấy cả người mình không còn chút khí lực, giống như mình chết chìm vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình dần dần chìm xuống.

"Lại uống nước đi, bên trong có bột phấn ma tinh đấy." August bưng cái chén nói, "Thú nhân thành niên rất tiêu hao thể lực, không chỉ riêng thú nhân, mà á thú nhân cũng thế, vương trữ điện hạ thành niên cần năng lượng và nguyên tố đến từ không gian của ngươi, mà thú nhân thành niên đẳng cấp càng cao, cần phải dùng nhiều năng lượng hơn, có điều ngươi yên tâm, cái này chỉ làm cho ngươi mất sức, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vương trữ điện hạ là thiên tài khó gặp, đẳng cấp vị thành niên cũng đã đạt đến cấp 7, trợ giúp hắn thành niên, sẽ khiến ngươi càng thêm mệt mỏi hơn."

"Cái kia... cái kia tiêu hao nhiều nguyên tố như vậy, có ảnh hưởng đến không gian các hạ Edward không?" Olivia hỏi.

"Sẽ không, chỉ gây ra tình trạng mệt mỏi cả người thôi." Nói xong, Yade Just cài chốt bên giường ngay trước cái bàn nhỏ, cười nói, "Còn nữa, có nhiều ma tinh cao cấp như vậy, vương trữ điện hạ và các hạ Edward đều sẽ thuận lợi vượt qua ba ngày này."

Liên tục uống xong nước bột phấn ma tinh gấp ba lần, lại ngậm hai viên ở trong miệng, Edward cảm giác trên người mình dần dần có khí lực, được Elie Sapphire và Olivia đỡ dậy, đi đến phòng tắm rửa mặt, lại dùng qua điểm tâm, lúc này một lần nữa mới trở lại giường nằm xuống, nghỉ ngơi ngắn ngủi mười mấy phút, trong không gian William lại một lần nữa vì cơn đau đớn mà tỉnh lại, y lại lần nữa trở lại không gian, canh giữ ở bên người William.

Ngày thứ nhất đau đớn tốt xấu gì còn có thể qua được, tuy rằng William khó chịu, còn có thể duy trì tỉnh táo. Tiếng chuông kết thúc nửa đêm ngày thứ nhất vang lên, vừa lúc cũng là triều sóng đau đớn cuối cùng kết thúc, thân thể William đã lớn gấp mười lần như một tòa núi nhỏ co quắp ngã trên mặt đất, cho rằng thống khổ nhất cũng chỉ đến như thế.

Nhưng mà hai tiếng sau, hắn mới biết mình thả lỏng quá sớm rồi. Không trách thú nhân thành niên hồi tưởng lại lúc thành niên, mặc kệ thú nhân dũng cảm cỡ nào đều sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Cái loại đau đớn sắc bén này, trong nháy mắt khiến hắn không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào trực giác, liều mạng tìm kiếm biện pháp có thể giảm bớt đau đớn. Hắn đã không nhớ ra được mình là ở nơi nào, cũng không nhớ ra được Edward ngay ở bên cạnh mình, mà hắn ban đầu đã không muốn gây tổn thương đến đối phương. Hắn chỉ biết chạy trốn, hất tung, gặm cắn, tụ tập lẩn trốn ở trong nguyên tố của hắn, liều mạng sử dụng bất kỳ phép thuật có tính chất công kích mà hắn có được, để chúng nó phát tiết ra ngoài cơ thể, quả cầu lửa thật lớn, băng tiễn, sấm sét và roi nước ở trong không gian đấu đá lung tung lẫn nhau, các loại nguyên tố như cơn lốc xoáy cuồn cuộn cuốn tới, một lần nữa bị William hấp thu vào cơ thể. Mà cứ cách mỗi bốn tiếng trôi qua chỉ có hai tiếng ngắn ngủi để nghỉ ngơi, hầu như khiến hắn ngay lập tức rơi vào hôn mê sâu, không còn chút tri giác tồn tại nữa, đợi đến khi bốn giờ kế tiếp đau đớn kéo tới càng thêm gian nan, tiếp tục phát tiết đến điên cuồng.

Giống như mình bị sợi dây thừng trói lại, không ngừng bị hất đi rồi dạt mạnh trở về. William đầu choáng mắt hoa, bên trong mạch máu toàn thân chảy xuôi không phải là máu tươi, mà chính là duyên thủy khiến hắn không để động đậy. Hắn cố gắng muốn mở mắt, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn hiện tại thậm chí ngay cả khí lực mở mắt còn không có, chỉ có thể mặc cho chính mình như một cái xác, ngã trên đất không thể nhúc nhích.

Một đôi tay choàng qua sống mũi và cổ hắn, điều này làm cho hắn căng thẳng, thế nhưng đôi tay yếu đuối mềm mại cùng với chủ nhân lại làm cho người ta lập tức có phản ứng lại, đôi tay này thuộc về một á thú nhân. Hắn bất mãn hừ một tiếng, từ sau khi Edward tạ thế, hắn không cho phép các á thú nhân khác tiếp cận mình, để tránh khỏi phụ thân lãnh khốc vô tình thừa cơ lợi dụng, đem một tên á thú nhân phong làm vương trữ phi ném lên giường hắn, mượn huyết thống truyền thừa, ép hắn tiến vào giáo đường kết hôn. Mà hiện tại, hắn đã đánh bại cha của hắn, trở thành tân quốc vương đế quốc một đời trước, từ đó bên cạnh hắn càng không thể xuất hiện á thú nhân, như vậy hiện tại cái người dám cả gan vuốt ve mình, là ai đưa y vào phòng mình?

Tiếp đó, hắn liền nghĩ đến tình huống trước khi mình hôn mê, trong lòng càng không thể nhịn được. Trước khi ngủ hắn thường uống một ly rượu vang, mà hôm nay ly của hắn bị người ta hạ độc! Không đến mấy phút nữa liền bắt đầu phát tác, thậm chí hắn không kịp đợi tôi tớ dẫn Stephen em trai hắn, khẩn cấp bố trí tình huống một chút, liền mất đi ý thức. Vương cung bởi vì nhiều năm chinh chiến, vẫn đề phòng nghiêm ngặt, từ trước cho đến giờ đồ ăn đưa vào đều sớm có người thử độc, nhưng mà không nghĩ tới không biết từ lúc nào, bên cạnh mình lại lẻn vào hạng người lòng lang dạ thú, lại hạ độc thành công, mà người này đến cùng là ai, hắn căn bản không nghĩ ra được.

William ở trong lòng đề phòng, cố gắng duy trì tỉnh táo, tích góp khí sức. Mà cái tay dao động trên cổ mình vẫn không có dừng lại, một giọng nói ôn hòa như cách một tầng nước, truyền vào lỗ tai hắn, hắn cẩn thận phân biệt, nhưng đại lục Salman truyền lưu khúc hát ru này quá rộng rãi, trong lòng hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, đột nhiên cảm giác thấy giọng nói này nghe có chút quen tai, lại cẩn thận nghe rõ, càng nghe càng hoảng sợ, giọng nói này thế mà lại giống như giọng Edward mười năm về trước y như đúc!

Một luồng khí căm phẫn rót vào cơ thể hắn. Những tên có dã tâm mang ý xấu, vì muốn làm hắn vui lòng, lại tìm một tên thế thân Edward đến mê hoặc hắn sao? Hắn mở choàng mắt, trừng mắt liền thấy một bóng người nhỏ bé, đứng trước mặt của hắn, giống như Edward trùng sinh, trên vẻ mặt kinh ngạc cùng trong ký ức hắn không hề khác biệt.

"William?" Edward đưa tay sờ lên chóp mũi hắn, "Nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì, nghỉ ngơi thôi, hiện tại ngươi to lên rất nhiều rồi, như một tòa núi nhỏ." Y cười nói, "Đi nghỉ đi, chỉ còn ngày cuối cùng, chờ ngày cuối cùng kết thúc, ngươi liền triệt để thành nhân."

Cái tên hàng giả này đang nói gì? William thầm nghĩ, rất muốn há miệng phun ra một quả cầu lửa trực tiếp đem tên giả mạo này thiêu chết, Edward hắn cực kỳ cao quý, ai cũng không được đi mô phỏng y, điều này đối với hắn mà nói chính là cực kỳ dơ bẩn. Thế nhưng, khi nãy động tác mở mắt đã tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng còn sót lại của hắn, hắn ngay cả mở mắt cũng không duy trì nổi, chỉ đành một lần nữa rơi vào hôn mê.

Lần này, hắn cảm thấy mình như bị xé thành hai nửa, một nửa rơi xuống mặt đất, chịu đựng địa ngục dằn vặt, đau đớn giãy dụa gào thét, nửa kia bay lên bầu trời, nhìn xuống mặt đất con ngân long to lớn kia đang chật vật giãy dụa trong đống bùn đất. Mà thân thể bị bổ nứt thành hai nửa, vẫn còn gắn kết một sợi tơ, khiến cho hắn không thể cách quá xa. Mà rất nhanh, loại chia cách này liền biến mất, một nửa bay lơ lửng trên cao kia nhanh chóng trở lại trong cơ thể, nghênh tiếp hắn chính là bóng tối thâm trầm.

Hắn ở trong bóng tối dầy đặc chậm rãi chìm xuống, như rơi vào vũng bùn lầy, không biết qua bao lâu, đã chạm đến đáy bùn, hắn từ trong đầm nước sâu đi ra, một lần nữa lọt vào trong từng tia sáng, vô số âm thanh và bóng người xông vào não hắn, nhét đầy vào đầu hắn, mỗi lần hắn cho rằng không thể chịu đựng nổi nữa, hình ảnh vẫn không ngừng tràn vào nói cho hắn biết, bên trong vẫn còn rất nhiều.

Thân thể đau đớn, đại não phình lên, có khi thì tỉnh táo khi thì ý thức mơ hồ, William từ trong từng cơn ngắt quãng giãy dụa thoát ra, lập tức một lần nữa liền sa vào, không biết qua bao lâu, tất cả những thứ này mới chậm rãi bình ổn lại. William nhắm hai mắt, thở hổn hển, nằm nhoài xuống đất mềm xốp, hít từng hơi thở thơm ngọt trong lành trong không gian đặc hữu, còn có mùi vị người kia thật tươi mát sảng khoái.

Hắn ban đầu đã nghĩ chính mình sẽ vĩnh viễn cùng người yêu âm dương cách biệt, không nghĩ tới Orgona cho hắn cơ hội lần hai, để hắn cùng người yêu trong quá khứ gặp lại nhau. Hắn đố kị con thú nhỏ là mình kia trong trí nhớ được Edward yêu thương, hắn chưa bao giờ chiếm được Edward chăm sóc nhiều như vậy, một đời trước, đối phương chỉ mỉm cười ôn hòa khen ngợi, là có thể làm cho hắn hài lòng rất nhiều ngày, mà trong trí nhớ những tháng ngày ở chung tươi đẹp lại để trong lòng hắn dấy lên hi vọng trước nay chưa từng có, hắn có thể nhìn ra Edward đối xử với hắn khác biệt so với tất cả mọi người, đây là mang ý nghĩa hắn không chỉ có thể một lần nữa nhìn thấy Edward, canh giữ bên cạnh y, bảo vệ y, đi tìm y, hơn nữa càng có cơ hội, có thể cùng y tiến thêm một bước, trở thành bầu bạn. Tất cả những thứ này khiến hắn muốn bật khóc, mà nước mắt như tương thông những gì hắn nghĩ tới, dần dần từ khóe mắt chảy xuống.

Sau khi thú hình William trưởng thành, so với vương cung còn to lớn hơn, Edward đứng ở một bên, nhìn thấy cái đầu William còn to hơn cả y hai mắt đang nhắm chặt nước mắt từ bên trong chảy ra, y nhón chân lên, vươn cánh tay dài lau đi khóe mắt William, muốn an ủi hắn một chút, thế nhưng giọt nước mắt kia chảy vào cánh tay Edward, trong nháy mắt đem khắp toàn thân y từ trên xuống dưới đều ướt sũng.

Đột nhiên Edward không kịp chuẩn bị đã bị xối một thân đầy nước mắt, phun ra vị mặn chát trong miệng, có chút vui mừng, có chút đau lòng, lại có chút buồn cười vỗ về bộ phận mình có thể đụng chạm tới, nói: "Cực khổ ngươi rồi, William cuối cùng cũng trưởng thành."

William mở mắt ra, ánh mắt rũ xuống, nhìn thấy Edward đứng trước mặt. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, mũi nhẹ nhàng đụng một cái vào người Edward, cường độ chưa nắm vững suýt chút nữa khiến Edward ngã nhào xuống đất.

"Xin lỗi..." Hắn có chút hốt hoảng.

Edward ngồi xuống cười, giang hai cánh tay, nói: "Đến đây, để ta ôm ngươi một cái."

William chăm chú nhìn thật kỹ Edward bé nhỏ, tham lam nhìn mặt y, gương mặt này, hắn đã mười năm không nhìn thấy, loại cảm giác đã mất mà có được này, khiến cả người hắn bắt đầu run rẩy. Hắn nhắm mắt lại, khống chế nước mắt lại một lần nữa từ khóe mắt chảy xuống đất tạo thành một cái hố. Hắn từ từ đưa đầu về phía trước, chóp mũi nhẹ nhàng tựa trong lòng ngực Edward, cảm thụ cánh tay yếu đuối mềm mại ôm lấy mũi miệng mình, trong lòng đều là vui sướng không có cách nào ngăn nổi.

Hết chương 67

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play