Edit: Shin

Trên thực tế, phần lớn quý tộc xã hội thượng lưu, bao gồm quốc vương và vương hậu, đều cảm thấy cái gọi là thần tích quả thực là lời nói vô căn cứ, tuy rằng bọn họ không biết ma tinh cấp 8 trong tay vương trữ là từ đâu mà đến, phải biết ma tinh cấp 8 dùng để cấp cứu, tất cả đều phải nằm trong danh sách đăng ký, bảo quản trong quốc khố, nhưng ngay cả như vậy, bọn họ cũng không tin vương trữ nửa đêm xuất hồn lang thang, được thần thị dìu dắt múa trên thiên đường, mà từ khi có khối khắc chữ màu vàng khiến cho toàn bộ sự việc đầy khí tức âm mưu.

Có điều quốc vương cũng không lưu ý đến trò vặt vãnh của vương trữ, điều này cũng phải khiến cho ông phái người mình ra đến điều tra, mặc kệ vương trữ muốn làm gì, người của ông ngay lập tức đem tất cả mọi phương hướng dẫn dắt đến hướng mà ông mong muốn, cho dù vương trữ có làm ra chuyện khác người gì, ông sẽ nhanh chóng đem tất cả giải quyết từ lúc còn trong nôi.

Edward biết quốc vương có ý định gì, có điều y đã sớm đem con đường bày sẵn, chuyện còn lại, một mình y có thể hoàn thành.

Thế là, người của quốc vương theo Edward bắt đầu điều tra cái gọi là "Tu hú chiếm tổ chim khách", nhưng mấy tuần đã trôi qua, vẫn không tiến triển gì, chỉ là sự tình càng xào càng nóng, từ vương đô cho đến thị thành đều biết chuyện thần kỳ này. Không ít tín đồ dáng vóc tiều tụy bắt đầu hướng về vương đô, khi nghe thần dụ Orgona thu nhận vương trữ, điều này nói rõ tầm mắt Orgona đặt ngay tại vương đô, vào lúc này đến giáo đường vương đô cầu khẩn, để Orgona có thể nghe được.

Thánh địa vương đô trở thành nơi hành hương mới, theo việc điều tra của vương trữ các quan lại càng ngày càng tức giận, bọn họ đã theo vương trữ chạy loạn khắp nơi, nhìn một đống tư liệu năm xưa không hiểu ra sao, triệu kiến không ít quý tộc không hiểu điều gì nói chuyện rất nhiều chuyện cũ năm xưa, quá trình điều tra như một đám ruồi mất đầu bay loạn va chạm khắp nơi, bọn họ đã sắp không chịu đựng nổi, mà vương trữ vẫn như cũ đầy phấn khởi. Quốc vương đối với điều này không để ý chút nào, đối với ông mà nói, vương trữ không một điểm quan hệ nào khiến ông phải giết thời gian quan tâm đến, chính ông cũng yên tâm một chút, liền dặn dò những quan viên tiếp tục theo vương trữ, tiếp đó liền đem chuyện này ném qua một bên, không thèm để ý.

Người hành hương đến vương đô càng ngày càng nhiều, mỗi ngày trong giáo đường đều chật ních tín đồ quỳ trên mặt đất chuyên tâm cầu khẩn, tất cả nhà trọ trong vương đô đã không còn chỗ, có ít người không tìm được chỗ ở, hoặc là không có tiền trả tiền mướn phòng, thế là ở ngay ngoài đất trống vương đô dựng lều vải đơn giản, ban ngày ở giáo đường cầu khẩn, ban đêm liền ra khỏi thành ngủ.

Quốc vương không thể cự tuyệt công dân tiến vào, nhưng cũng đề phòng những người này chen chúc ở vương đô, không cẩn thận gây chuyện hỗn loạn thị phi, ảnh hưởng đến trật tự vương đô cùng sinh hoạt của những người bình thường, liền đặc biệt lệnh người tới quản lý những người này, phân phát chút đồ ăn nước uống cho những người nghèo khó, chọn những mô đất dựng lều vải cho bọn họ, thậm chí quốc vương và vương hậu còn chọn một ngày, tự mình viếng thăm những người này, tán dương bọn họ tuy vóc dáng tiều tụy nhưng thành tâm. Mà ngày đó, giáo tông cũng đi theo sau quốc vương, cuối cùng thậm chí tự mình làm một lần lễ đơn giản cho bọn họ.

Vương trữ không có việc gì làm, đương nhiên so với quốc vương và vương hậu có nhiều thời gian quan tâm hơn những triêu thánh giả này, thế là mỗi lúc giáo đường ở khu dân cư có triêu thánh giả, thường thường sẽ nhìn thấy bóng dáng vương trữ, thậm chí y cùng với mọi người cùng nhau cầu xin, xướng thánh ca.

Vào một ngày, trong giáo đường lớn nhất toàn đế quốc, trong giảng đường thánh Lehmann, Edward đứng ở hàng phía trước, khi đang cùng tất cả mọi người cầu khẩn, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, chân mềm nhũn, ngã rầm xuống đất rồi ngất đi. Vương trữ được nhanh chóng nhấc đến phía sau viện tu đạo, đưa vào trong phòng giáo tông, chờ bác sĩ đến chữa trị, nhưng bác sĩ còn chưa tới, trong phòng giáo tông đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng kim, ánh sáng vàng từ cửa sổ phát ra ngoài, khiến cho mọi người không thể mở mắt nổi, tiếp đó, một chuỗi âm thanh lúc ẩn lúc hiện từ phương xa vang lên, ưu mỹ êm tai, du dương uyển chuyển, toàn bộ quá trình chỉ kéo dài đến 1 phút, sau đó ánh sáng vàng và tiếng ca liền biến mất, vương trữ thần trí còn mê man cả đầu đầy mồ hôi vọt ra khỏi phòng, không để ý một đám người hầu vương trữ và thần quan giáo đường ngăn cản, vọt vào nhà thờ lớn, khuỵu xuống gào khóc ngay dưới chân tượng thánh và trước kim hoàn long.

"Orgona trên cao." Giáo tông Phất Áo Thụy Hai Thế hơi nhíu mày, một mặt ân cần hỏi han, "Con của ta, đã có chuyện gì xảy ra, khiến con thống khổ như vậy?"

Edward nhào vào trong ngực ông, khóc lớn nói: "Trời ơi! Con biết hết rồi! Orgona đem tất cả đều nhìn vào trong mắt, ngài đem tất cả đều nói cho con biết, con biết hết rồi!" Tiếp đó, y lại xoay người ôm lấy William vẫn đi theo phía sau mình, hai đầu gối y vẫn quỳ trên mặt đất, độ cao này vừa vặn đủ để y ôm lấy eo William, khiến y ngưỡng mộ đối phương, "Xin lỗi, xin lỗi! Em trai yêu quý của ta, xin lỗi... Orgona ở trên cao, ta làm sao còn xứng đáng dám kêu ngươi là em trai ta chứ!" Y phục xuống đất tiếp tục thống khổ, mà William ngơ ngác luống cuống cũng quỳ xuống, ôm lấy Edward.

"Con đã biết cái gì, con của ta?" Phất Áo Thụy Hai Thế đi tới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Edward dụ dỗ nói ra, trong giáo đường, Edward cố ý dặn dò xuống mọi người mặt không biến sắc duy trì trật tự, khiến cho tất cả mọi người đều yên lặng. Rất nhanh, giáo đường liền yên lặng như giáo chủ đến cuối tuần giảng bài vậy, tất cả mọi người đều thân thiết nhìn vương trữ phục xuống đất khóc đến thê lương, muốn biết nguyên nhân vì sao vương trữ gào khóc.

Vị trí Edward, William và giáo tông, chính là vị trí mấu chốt nhất trong giáo đường, giáo đường lớn như vậy, nếu như đang giảng bài thì không cần khí lực nói lớn cũng có thể khiến cho mọi người phía sau nghe được rất rõ ràng, các kiến trúc sư xảo diệu thiết kế từng cấu trúc trong giáo đường, lúc mọi người nói chuyện, âm lượng âm thanh rất là lớn. Mà hiện tại Edward đúng lúc chiếm cứ một điểm này, khi quốc vương và vương hậu lên ngôi, đặt ghế ở vị trí này, hướng về thần dân lên tiếng đọc diễn văn.

Chính vì vậy hiện tại, âm thanh Edward khóc rống lên, truyền khắp toàn giáo đường, tất cả mọi người đều nghe rõ vương trữ nói:

"Con đúng là nghiệp chướng nặng nề, giáo tông đại nhân, quả thật con là nghiệp chướng nặng nề! Tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy vị trí không thuộc về mình, đó là nói con đấy! Con không phải vương trữ chân chính, con không phải con trai ruột của quốc vương bệ hạ, thậm chí con không phải con trai của vương hậu bệ hạ! Vương trữ chân chính là William! Con thân phận thấp hèn, nguyên nhân chiếm lấy vị trí vương trữ, là bởi vì gia tộc Aboulous có dự định mưu phản, bọn họ muốn dùng con để uy hiếp quốc vương!"

Tất cả mọi người trong giáo đường xôn xao, Edward tiếp tục chủ trì trật tự, cho mọi người nghe rõ ràng những lời Edward muốn nói.

Edward thẳng thắn dứt khoát đưa mình cùng thân thế William bàn giao một lần, cường điệu tính hợp pháp thân phận của William, khen William thiên tư trăm năm, thậm chí ngàn năm khó có thể gặp một lần, cùng với mình vô tội cũng không biết vương hậu dụng tâm hiểm ác, sau đó y khóc thảm rút dao bên hông thị vệ, muốn lấy cái chết tạ tội, kết thúc sinh mệnh tội ác của chính mình, đương nhiên là không thể thành công, dù sao Edward cũng là á thú nhân, bọn thị vệ thú nhân làm sao có khả năng để y đụng tới đao kiếm của mình đây? Tiếp đó, một đám thần quan, người hầu vương trữ còn có William ngăn cản Edward, William càng ôm chặt lấy Edward, không để cho y làm bị thương đến chính mình.

Trong tiếng gào khóc hỗn loạn tưng bừng, âm thanh giáo tông mười phần trung khí ở trong giáo đường vang lên: "Edward Lancaster, tại sao con có thể phụ lòng quan tâm của Orgona, chọn hình thức tự sát trọng tội như vậy? Lẽ nào con đã quên, linh hồn người tự sát, vĩnh viễn thiên đường sẽ không tiếp nhận, chỉ có thể bồi hồi ở trong nhân thế, cho đến khi dần biến mất trong năm tháng? Tại sao con không suy nghĩ một chút, tại sao Orgona đem việc quan trọng như vậy nói cho con biết? Lấy trí tuệ Orgona, vừa hạ xuống thần dụ, lẽ nào chỉ là mượn tay con chủ trì công chính?"

Trong giáo đường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngưng thở, nhìn vương trữ đăm chiêu —— không, nếu như tất cả những điều này đều là sự thật, vậy hẳn là trước khi biến thành vương trữ. Edward không gào khóc nữa, dường như y nghĩ tới điều gì, đôi mắt càng ngày càng sáng, cuối cùng đứng lên hô lớn: "Ông trời ơi! Cảm tạ ngài nhân từ! Cảm tạ ngài ưu ái!" Y nhào tới trước thánh hài, môi hôn lên mặt đất, vẻ mặt mừng đến muốn khóc.

"Sao thế, con của ta?" Phất Áo Thụy Hai Thế hỏi.

Edward kinh hỉ hô: "Orgona ban tặng cho con không gian thần kỳ! Không gian con từ dạng phổ thông đã biến thành không gian có thể trồng trọt thảo dược, thậm chí còn có thể giúp ma tinh vượt cấp!" Nói xong, đột nhiên trong tay y xuất hiện một vốc ma tinh cấp 8, ma tinh cấp 8 ẩn chứa đầy nguyên tố ngay lập tức khiến đại sảnh dồi dào khí tức.

Ma tinh cấp 8 quý giá mà ít ỏi, rất nhiều người cả đời đều chưa từng thấy dung mạo ma tinh cấp 8 ra sao, nhất thời trong giáo đường đầy hỗn loạn, tất cả mọi người đều muốn chen về phía trước, muốn nhìn dáng vẻ ma tinh cấp 8. Bọn thị vệ phải cản mọi người lại, miễn cho mọi người thật sự sẽ vọt tới phía trước, xúc phạm tới các vị quý tộc và giáo tông.

Edward và giáo tông nhìn nhau mỉm cười, trao đổi ánh mắt thỏa mãn, loại tình cảnh này, hai người không cần, cũng không có thời gian chậm rãi làm nền, đem tất cả mười phân vẹn mười, hoặc là chọc hết các lỗ thũng, hai người chỉ muốn đem kết quả mấu chốt nhất lan truyền ra ngoài, sau đó làm nổi bật bầu không khí, để mọi người tin tưởng là đủ rồi. Tất cả mọi người chỉ là công dân bình thường, cho dù trong lòng có nghi hoặc, chỉ cần y chặn lại nghi hoặc này, ép mọi người phải tin đây chính là "sự thật" thì được rồi.

Giáo tông giơ tay lên, quần chúng sôi trào dần bình tĩnh lại, ông lớn tiếng lên nói: "Ngày hôm nay, chúng ta chứng kiến một kỳ tích! Orgona đưa vương trữ đế quốc chân chính trả lại cho chúng ta, cũng đem người hầu của mình ban tặng cho vương trữ! Không gian thần kỳ này, chính là sự sủng ái mà Orgona tặng Edward Lancaster, Orgona cũng không trách tội tội nghiệt của Edward, người khoan dung Edward, tha thứ cho đứa nhỏ thân bất do kỷ, tặng cho đứa nhỏ này năng lực mới, bảo y phụ tá vương trữ chân chính, trở thành quân chủ vĩ đại tương lai của đế quốc!"

Nói xong, ông gỡ vương miện trên đầu Edward xuống, đặt trên đầu William —— lúc này sẽ không ai nghĩ tới, ngày hôm nay vương trữ vì sao đội vương miện —— Edward lấy chiếc nhẫn đeo trên tay phải đeo lên tay phải William. Y giơ lên tay phải William, để chiếc nhẫn dày nặng kia dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, cao giọng nói: "Vương trữ điện hạ tôn quý, vương tử William, vạn tuế!"

Edward sắp xếp người bắt đầu hoan hô vạn tuế, ngay lập tức mọi người cũng bắt đầu hoan hô vạn tuế theo, Edward cầm ma tinh cấp 8 trong tay ném lên trời, cao giọng nói: "Điện hạ William vạn tuế!" Nói xong, một chân y quỳ xuống, nắm lấy tay phải William, ở trên nhẫn của hắn, vóc dáng tiều tụy hôn lên nhẫn.

Tất cả tiến triển chính là nhanh như vậy, bầu không khí lại nhiệt liệt như thế, không ai có thời gian suy nghĩ, cho dù có nghĩ, tất cả đều lắng xuống, biến thành chắc chắn, có điều trong mười mấy phút, vương tử Edward hạ đài, William đã biến thành vương trữ. Đến đây trong đám người hành hương tiếng hoan hô "vạn tuế" vang dội phá tan bầu trời, vang vọng khắp vương đô, như một cây dùi gỗ, mạnh mẽ nện lên từng hồi trống, khúc nhạc dạo khai hỏa chiến tranh.

Hết chương 61

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play