“Không được, đạo diễn. Tôi chưa từng nghe ông nói sẽ có diễn viên đóng thế
thay cảnh hôn giữa tôi và Lưu Luân.” Khi thấy diễn viên đóng thế kia
ngày một đi tới gần, Châu Châu lùi vài bước trốn tránh, mắt đăm đăm vào
đạo diễn Cố.
Ông ta tỏ vẻ có lỗi nhưng rất nhanh lại đanh mặt lại nghiêm khắc, tay không ngừng chỉ trỏ vào Châu Châu. “Cô còn muốn gì nữa, diễn xuất thì
dở tệ, đây đã là cơ hội cuối của cô. Nếu không đóng tôi chỉ còn nước
thay thế nữ chính mà thôi.”
Chết tiệt, không ngờ lại bị tên già đầu này chơi xỏ lá ba que. Châu
Châu hậm hực không nuốt nổi cơn giận dữ, cứ thế giậm chân dưới cát cho
bõ tức, tay túm chặt vạt váy như muốn xé nó ra luôn vậy. Lúc ngủ với cô
ta thì trăm lời ngọt ngào nói sẽ nâng đỡ đi lên trong con đường diễn
xuất, miệng luôn mồm nói nhường cô ta và Lưu Luân vai diễn viên chính,
chỉ cần chiều ông ta. Miệng mới đó thề thề thốt, bây giờ trở mặt nhanh
hơn lòng bàn tay nữa. Không thể nói chuyện này ra cho mọi người biết, lẽ nào Châu Châu này phải trao nụ hôn quý giá của mình cho cái tên hèn hạ
kia ư?
“Châu Châu, hợp tác vui vẻ.” Tên đóng thế đi tới, hắn cười một nụ
cười lưu manh, giống như đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi vậy.
Sao cô ta không để ý đến chuyện này chứ, rằng tên ‘ăn xin’ này cũng
đang mặc quần áo giống hệt Lưu Luân. Ngay từ đầu đặt chân đến đây người
cô ta để ý nhất vẫn luôn là anh...và người phụ nữ xấu xa kia, chẳng
trách không thể để ý đến ai, rằng nam chính của mình từ khi nào đã được
có người đóng thế.
Mẹ kiếp, lẽ ra đóng thế cũng nên chọn một người ưa nhìn chút chứ, Lưu Luân đẹp trai và lịch lãm bao nhiêu, thì tên đần này lại xấu xí và đê
tiện bấy nhiêu, bắt buộc phải hôn tên này ư? Thật buồn nôn chết.
“Sao, nếu không muốn đóng cô có thể ngừng lại và rời khỏi đây ngay lập tức.” Đạo diễn Cố cười khẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Tôi đóng, ai nói tôi không đóng chứ.” Châu Châu cao giọng, hai tay
vỗ vỗ vào má mình lấy lại sự tỉnh táo và tự tin. Cố lên, có gì mà Châu
Châu này không thể làm được chứ.
Trong khi Châu Châu đang hôn một cách cứng ngắc thì tên đóng thế lại
hôn rất nhiệt tình, mặt cậu ta thỏa mãn bao nhiêu thì Châu Châu khó chịu bấy nhiêu. Đến một thời điểm nhất định nào đó cô ta liền đẩy người đóng thế ra, tay ôm ngực nôn khan mấy lần.
“Oẹ…” Vuốt vuốt ngực mình, Châu Châu hét lớn. “Còn chờ cái gì, không mau đem nước qua đây.”
Nước được đem đến, cô ta súc miệng rồi nhả nước ra. Bất giác hung
hăng nhìn lên người thay thế Lưu Luân. “Này, anh mấy ngày đã không đánh
răng hả? Thật kinh tởm chết đi được.”
“Tôi…” Anh ta giựt giựt khóe miệng không biết trả lời thế nào. Đây
chính là thiên thần mà anh ta ao ước được tiếp xúc sao? Trên tv hiền dịu bao nhiêu, bên ngoài đỏng đảnh bấy nhiêu, thật thất vọng.
Châu Châu không cam tâm đưa tay lên lau miệng mà không chú ý hình
tượng của mình, lớp son đỏ trên môi cô ta cũng nhanh chóng bị lau đi.
“Đạo diễn, có thể tìm người thay thế khác không?” Thế rồi Châu Châu lại
xuống nước với đạo diễn Cố khiến ông ta cực kỳ khó chịu, nhìn Châu Châu
bây giờ thật khó coi quá.
“Người đâu, mau tìm một người thay thế Châu Châu, cô ta không thể
đóng mv lần này.” Đạo diễn Cố đứng phắt dậy la lớn khiến ai cũng giật
mình nhìn nhau, lần này xem ra đạo diễn đã phẫn nộ rồi, Châu Châu thật
đáng thương, ngay cả chính mv của mình cũng không được đóng thì nói
chuyện gì nữa. Không lẽ chỉ việc hát còn nam chính và nữ chính là người
khác làm ư?
Cô ta rùng mình chạy đến bên đạo diễn, nhìn ngó xung quanh thấy ai
cũng đang nhạo báng mình, mặt cô ta thì có gì mà cười chứ. Châu Châu thì thầm nhẹ vào tai đạo diễn Cố. “Anh, anh nói gì vậy, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận xong xuôi rồi sao. Anh không hề nói sẽ có diễn viên đóng
thế thay Lưu Luân mà, đây là mv của em, sao có thể để người khác làm nữ
chính.”
Ông ta nhếch mép, nói cho Châu Châu biết có diễn viên đóng thế há
chẳng phải ngu ngốc sao, ai cũng biết cô ta muốn tiếp cận Lưu Luân, vả
lại bò đến giường ông ta để cầu xin rồi, nếu nói ra sự thật sao ông ta
có được một đêm ‘tuyệt vời’ vậy chứ. Châu Châu ơi là Châu Châu, đúng là
quá ngây thơ rồi.
“Sao, bây giờ cô có thể tìm đoàn làm phim khác thay thế chúng tôi.”
Đạo diễn Cố không ngần ngại đẩy Châu Châu ra như không nghe thấy điều
gì. “Có thể tìm người khác tôi cũng vui lắm, quay phim cho cô quả là
chướng mắt.”
Ngày mai đã là ngày tung mv rồi, Châu Châu là người chậm trễ hoãn lại lịch quay bao nhiêu ngày trời vì muốn bản thân xinh đẹp. Cuối cùng Lưu
Luân thì không chú ý đến mình, vai diễn cũng bên bờ vực thẳm, nếu không
quay mv ngay hôm nay cô ta không thể gấp gáp tìm đâu ra một đoàn làm
phim chất lượng nữa.
“Em quay, em quay!” Châu Châu nuốt một ngụm nước bọt, cô ta liếc sang nhân viên trang điểm của mình để cô ta đi đến dặm lại lớp trang điểm,
khi cầm gương lên mới biết mặt mình bị nhòe son ra khắp nơi. Quá bất
ngờ, Châu Châu nhìn sang phía Lưu Luân và người phụ nữ kia, cô ta thấy
hai người họ đang cùng nhau nhìn mình, đôi mắt xanh của Lưu Luân rõ ràng đang có ý khinh thường. Chết tiệt, rốt cuộc cô ta làm đến mức này vì gì chứ, vì gì chứ!
Cảnh hôn lại được tiếp tục. Tố Tố đứng cạnh Lưu Luân nhìn về phía
trước, cô phóng xa tầm nhìn lên đến năm mươi mét. Càng nhìn Châu Châu
diễn xuất càng khiến cô buồn cười không ngậm được miệng. Cô ta có đúng
là diễn viên không vậy, phân cảnh dễ như vậy dù cho cô, cô còn diễn được nữa kìa.
“Em cười gì vậy?” Lưu Luân nhìn xuống bóng dáng nhỏ bé của Tố Tố, thi thoảng thấy cô che miệng cười ngặt nghẽo.
Tố Tố bật cười ha ha nhìn lên chồng mình, cô trả lời. “Thật không
nhịn được, anh xem. Châu Châu giống như đứa trẻ ba tuổi vậy, cảnh này em cũng có thể diễn dù không phải là một diễn viên.”
“Ồ.” Lưu Luân ồ nhẹ, khóe miệng hơi nhếch. Như vậy khác nào Tố Tố
đang thừa nhận kỹ năng hôn của mình rất giỏi? Anh còn chưa được tận
hưởng nó như thế nào, nhưng Tố Tố… “Có muốn thử diễn không?” Tố Tố ngay
từ đầu khi Lưu Luân nhìn thấy anh đã biết đây là một viên ngọc sáng nằm
trong đá cần mài giũa rồi. Nếu Tố Tố cũng thích công việc này, chỉ cần
làm tốt cảnh quay ngày hôm nay cô sẽ rất nổi tiếng. Mv của Châu Châu bỏ
ra rất nhiều tiền, với chất giọng của cô ta thì khả năng bài hát lên top Trending rất cao, Tố Tố vì vậy mà cũng được nhiều người biết đến.
“Là sao ạ?” Tố Tố ngưng cười, cô chớp chớp đôi mắt sâu hút người của
mình, đôi má ửng hồng tự nhiên khiến ai kia lộ vẻ si mê trong vài giây.
Lưu Luân nắm lấy tay của Tố Tố, anh đưa lên miệng hôn nhẹ. “Em từng
nói sẽ nghe lời anh, vậy lần này anh muốn thử thực lực của em, Tố Tố.”
Dù nói đến vậy rồi nhưng khi nhìn Tố Tố anh vẫn thấy cô ngơ ngác trước
lời giải thích nửa vời của mình, nói đúng hơn cô hoàn toàn không hiểu
chuyện gì. “Cảnh diễn của Châu Châu, em đóng thế đi. Em sẽ là nữ chính.”
Như một tảng đá vô hình đè nặng đầu, Tố Tố lắc lắc đầu ngay lập tức,
cô đâu phải diễn viên chứ, hơn nữa đó là vai nữ chính của Châu Châu. Lưu Luân lẽ nào lại chịu để cô hôn nam nhân khác dễ dàng vậy ư?
“Không được, em không làm được đâu. Chồng à, em….”
Một ngón tay thon dài đặt lên cánh môi cô. Lưu Luân nhìn cô bằng sự tin tưởng. “Em làm được.”
Dứt lời Lưu Luân kéo tay Tố Tố ra chỗ đạo diễn, đúng lúc ông ta gắt
gỏng đưa tay lên ra hiệu. “Cắt cắt! Châu Châu, rốt cuộc cô có nghiêm túc diễn xuất không hả? Trời sắp sang trưa, nắng lên đỉnh đầu bây giờ.”
Châu Châu đẩy tên đóng thế ra thở hồng hộc, cô ta đã đóng rất nghiêm
túc rồi mà còn chưa được hay sao. Lẽ nào ông ta muốn trả thù?
“Đạo diễn Cố, tôi có ý này.” Lưu Luân cao giọng, tay còn lại kéo Tố
Tố ra trước mặt ông ta. Vừa nhìn thấy cận sắc của Tố Tố ông ta đã bị hớp hồn ngay lập tức, không ngờ người phụ nữ của Lưu Luân khi nhìn gần lại
giống tiên nữ quá.
“C...có ý gì, cậu mau nói.” Miệng nói một đằng mắt nhìn một hướng. Đạo diễn Cố vẫn chưa rời mắt khỏi Tố Tố,.
Tố Tố bặm môi nắm chặt lấy tay Lưu Luân, tên đạo diễn này quả là tên đại háo sắc.
Châu Châu có linh cảm không hay, cô ta nhíu mày nhìn người phụ nữ
đang trong tay Lưu Luân. Lưu Luân dẫn cô ta ra trước mặt đạo diễn là có ý gì? Không lẽ…
“Ông nghĩ sao nếu để cô ấy đóng thay vai nữ chính.” Lưu Luân cười hài lòng, nếu là đạo diễn Cố, anh thừa biết ông ta sẽ không bao giờ từ
chối.
“Cái gì?” Châu Châu ngạc nhiên đến nỗi suýt làm rơi quai hàm ra mặt
đất, cô ta bất chấp chạy nhanh trên cát muốn đến bên đạo diễn ngay lập
tức, nào ngờ được hai bước chân lại vấp phải vạt váy ngã xuống một cái.
Vài người quanh đó lại gần có ý muốn đỡ Châu Châu dậy nhưng bị cô ta
chối từ thẳng thừng, lạnh lùng nhìn bọn họ cảnh cáo rồi cất giọng đáng
thương. “Đạo diễn, em mới là người đóng mv lần này, em là ca sĩ của bài
hát, em phải là nữ chính, không thể thay thế được!”
Ông ta bị giọng nói của Châu Châu làm tỉnh ngộ, đạo diễn Cố nhìn phía trước, Châu Châu vẫn ngồi trên cát, hình tượng đều là không có. Quay
lại nhìn người phụ nữ trong tay Lưu Luân. Có nét mặt rất khả ái...từ vóc dáng đến nước da đều tuyệt đối hoàn hảo, đặc biệt tóc nâu, mũi, mắt và
môi không có chỗ chê, đây chính là người mà ông ta tìm chứ kiếm đâu xa
nữa!
“Quyết định vậy đi. Cô ấy sẽ đóng vai nữ chính.” Đạo diễn Cố vỗ vỗ
tay ra hiệu cho đoàn làm phim biết, bọn họ có vẻ sửng sốt nhưng rất
nhanh đồng ý. Tố Tố quả là xinh đẹp hơn người, nếu đóng nữ chính chắc
chắn rất thu hút được khán giả. Thế rồi đạo diễn Cố lại quay sang nhìn
Tố Tố. “Cô đã từng diễn xuất chưa?”
Tố Tố thở khó khăn lắc đầu, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình đã diễn
xuất. Hầu như từ lúc ở với Lưu Luân thì thi thoảng mở tv xem phim mà
thôi.
Ông ta có vẻ e ngại nhìn Lưu Luân.
“Ông yên tâm, cô ấy sẽ làm được. Hơn nữa lần này…” Lưu Luân mỉm cười
ấm áp nhìn Tố Tố giúp cô trấn an tinh thần. “Tôi sẽ đóng nam chính,
không cần người đóng thế.”
Sao? Tố Tố ngạc nhiên mở to đôi mắt. Lưu Luân sẽ diễn cùng cô
sao...quá tốt rồi, nghe vậy Tố Tố lập tức có động lực, cô còn tưởng phải ôm hôn nam nhân khác trước mặt chồng mình. Thật ra cô chưa từng có ý
định đóng phim gì đó, nhưng từ khi đi theo Lưu Luân cô cảm thấy mình
cũng khá hứng thú với nghề này. Cô...có thể làm tốt chứ? Chỉ cần có Lưu
Luân, cô đã được tiếp thêm sức mạnh rồi.
“Được.” Đạo diễn Cố cười vui vẻ gật đầu. Nếu Lưu Luân không cần người đóng thế, hẳn là fan sẽ điên cuồng trước cảnh cậu ta hôn một mỹ nữ mất. Như vậy cơ hội người đạo diễn như ông ta lại có cơ hội trội hơn.
Lưu Luân hơi híp mắt lại, cố tình nhìn ra phía Châu Châu, người vẫn
đang ngẩn ngơ không chấp nhận được sự thật mình bị cho ra rìa. Cô ta
cũng nhìn anh, ánh mắt như van xin. Lưu Luân chỉ cười thân thiện một cái với Châu Châu như nở nụ cười thách thức, nụ cười thân thiện đến nỗi như ‘chiến tranh’.
Xin lỗi Châu Châu, vì tương lai người phụ nữ của tôi, tôi đành đi trước cô một bước!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT