*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

https://www.youtube.com/watch?v=kbTZtCGVHas&list=PLdZj77TevUQ-HelFPLMk8CS2ba3sLuY6U

“Pull up your sleeves (kéo tay áo lên).”

Bộ đôi cảnh sát yêu cầu. Dù không muốn nhưng tôi buộc phải kéo tay áo khoác lên và hé lộ cặp Gaunlet of Ogre Power. Họ cầm tay tôi rồi gõ cặp găng vài phát kiểm tra.

Kong kong kong

“This surely real metal (đây chắc chắn là kim loại thật rồi).”

Tôi lặng lẽ và mím môi gật đầu. Bởi khả năng nói chuyện chẳng xịn xò gì của mình thì tôi chẳng có cách chi thuyết phục họ khác được.

“According to Control of Weapon Act 1990, you possess armor, which will be fine 240 penalty units and follow us to write report. And we these gaulent will be confiscation (Theo Đạo Luật Kiểm Soát Vũ Khí 1990, cậu sở hữu, nên bị phạt 240 điểm và phải theo bọn tôi về tường trình. Còn cặp găng này sẽ bị tịch thu)”

Họ nói rồi đưa ra cái điện thoại để cho tôi coi đạo luật mà tôi vi phạm. 1 penalty unit tương đương $165, vậy 240 penalty unit tương đương $4125. Trường hợp tệ hơn là tôi phải ngồi nhà đá 2 năm… Sao việc đi lại dưới phố sau một thời gian lại thành ra thế này cơ chứ…

“Có chuyện gì vậy Han?” Mẹ tôi ngạc nhiên khi thấy cảnh sát tới bắt chuyện với tôi.

“Chỉ là… có chút hiểu lầm, con sẽ phải cần đi theo họ để giải thích…” Tôi nói dối mẹ không chớp mắt trong khi cởi cặp găng Gaunlet of Ogree Power nộp cho cảnh sát.

“Han!?” Iro thấy có gì đó không đúng liền tiến đên.

[Tôi ổn mà Iro, hãy về với mẹ đi.]

Tôi dùng thần giao cách cảm yêu cầu Iro. Thấy biểu cảm trông phức tạp của cô ấy, tôi ráng nở một nụ cười có phần miễn cưỡng. Ngay sau đó, xe cảnh sát đến đến và tôi phải theo họ vào xe để đi về đồn.

“Can we ask why you wear those gaunlet? (bọn tôi có thể hỏi sao cậu lại mang cặp găng đó)” Trong lúc lái xe, cảnh sát dò hỏi tôi.

“Well…”

Không biết nên trả lời sao cho phải , nếu nói là do Alex thì lỡ như tôi lôi anh ta vào việc này và anh ta sẽ khó chịu trừng phạt, tệ hơn là sa thải tôi? Bí bách không rõ nên làm gì khá hơn, tôi lén dùng Charm Ray vào kính chiếu hậu dội vào hai cảnh sát. Bằng cách này, nhờ đó thuyết phục được họ quên luôn vụ này!

“…Assault the police, you may being imprisont 12 months or a fine $1100 (tấn công cảnh sát, cậu có thể bị tù 12 tháng hoặc phạt $1100).”

Viên cảnh sát lái xe không phản ứng khác thường gì mà nói trả lời đến khó đỡ, trong khi người còn lại móc sổ ra ghi chép lại. Mà khoan, hai người họ không bị ảnh hưởng thì quá lạ rồi, đằng này sao họ nhanh chóng hiểu rằng là tôi đang kháng cự!? Có gì đó không đúng ở đây… quá sus (đáng ngờ)!

“We arrived (chúng ta tới rồi)!”

Ngay khi tới trước đồn cảnh sát, hai người họ xuống xe, mở cửa và kêu tôi đi theo. Tôi ráng hít thở sâu để bình tĩnh lại và bước đi theo. Ngoài việc chắc kèo bị phát ra thì tôi phải tìm cách lấy lại cặp găng tay ma thuật, mấy cái túi Bag Of Holding, cũng như không để mất $5225 oan uổng! Trên hanh lang, tôi có thể thấy vài tờ thông báo tường và rất nhiều tờ giấy thông báo tìm người mất tích. Thường thì có 4-5 tờ là cùng, sao lần này nó kín mít luôn cái báo tường luôn rồi!?

“Come in (vào đi).”

Họ đưa tôi vào một căn phòng với chỉ một cái bàn, vài cái ghế với đèn bàn. Nhìn căn phòng không khác gì phòng tra khảo mà tôi hay thấy trong mấy phim lẫn game hành động. Cơ mà, giờ họ sẽ làm gì mình đây, nếu xài spell và mắt Beholder thì mình không khó để mình vượt ngục, nếu không muốn nói là dễ dàng nữa. Cơ mà, có nên Disguise Self giả dạng, Charm Ray để thôi miên, kiếm lọ Potion of Other Side trốn vào sang bên kia gương không?

Cạch

“…Huh?”

Đột ngột, màu sắc xung quanh căn phòng mất đi và để lai màu trắng đen xám xịt cùng bóng đèn không còn sáng chói. Lẽ nào là cúp điện? Hay là họ chuẩn bị tra khảo???

Keeét

Bất chợt cửa phòng mở khiến tôi giật mình! Tôi vẫn ngồi im mà liếc nhìn và thấy người mở cửa, đó là một trong hai viên cảnh sát lúc nãy. Anh ta bước vào từ hành lang cũng không còn ánh đèn, bước một cách từ từ và lặng lẽ đến mức nếu tôi không nhìn thì chắc không biết là có người. Thắc mắc trước thứ anh ta cầm, tôi tròn mắt khi nhận ra người đàn ông đó đang tiến đến tôi cùng một cây kiếm!

Vút

“Ugh!”

Rầm

Ngay khi gã cảnh sát đó vung kiếm chém, tôi lập tức lăn khỏi ghế né tránh và để thanh kiếm đó chém đứt làm hai cái ghế sắt!

“Tch, so you can see me well (Vậy ra mày có thể nhĩn rõ tao).” Gã cảnh sát đó tặc lưỡi. “I guess you not just a walking chest (ta đoán ngươi không phải chỉ là cái rương di động).”

[Xưng danh đi, tên cảnh sát dởm.] tôi dùng thần giao cách cảm và bắt đầu nói giọng cứng hơn.

“Ta. Dorzod, chỉ là một bầy tôi khiêm nhường của Chúa Tể Baphomet.”

Ngay khi hắn tự giới thiệu xong, ngoại hình cảnh sát của hắn thay đổi hoàn toàn, thay vào đó là một bộ trang phục dị thường. Một cái mặt nạ vài cái sừng, một chiếc áo choàng có hai đuôi, bộ đồ vải kín mít chừa đầu ra cùng với găng tay và ủng da. Nhìn cái điệu bộ cũng như phản ứng của hắn, xem ra việc tôi bị bắt phạt chỉ là cái cớ!

[Không phiền nói lý do thật sự bắt ta chứ?] tôi nói với sự cẩn trọng cũng như bất ngờ khi hắn nói được tiếng Việt lưu loát.

“Khá nhiều đấy, tước đi mấy món đồ giá trị của ngươi, hành hạ ngươi như một thú vui, lấy ngươi làm vật hiến tế như bao kẻ nhây thơ khác,” Hắn kể lể những thứ khiến tôi rợn người rồi ngưng giây lát.”Và trên hết là loại bỏ kẻ cản trở Chúa Tể Baphomet, Han!”

Hắn nói xong lại vung kiếm một lần nữa! Tôi tiếp tục nhích người sang một đoạn né kiếm. Dù cơ thể tôi có lớp da Beholder nhưng tôi không dám tự tin là mình cứng hơn cái thứ chưa rõ là gì kia. Thêm nữa, sao hắn lại biết tên tôi-

BANG

“Huh!?”

Tôi ngớ người sau khi nghe tiếng nổ. Nhìn lại thì thấy gã Dorzod đang cầm khẩu súng revolver của cảnh sát và trước ngực tôi là một lổ thủng!

“Đừng lo, ta tắt hết camera và chuông báo động rồi nên không ai quấy rầy chúng ta đâu.” hắn nói với giọng đùa cợt rợn người.

“Ugh…”

Tôi ôm chặt ngực và lùi lại trước cơn đau từ phát đạn. Nó chưa lủng hoàn toàn da thịt tôi, bởi nắm chặt vết thương, tôi cảm nhận được miếng đầu đạn đã bị móp!

“Giờ, hãy gào thét, van xin thảm thiết đi nào, Han…” gã cuồng tín đó mỉm cười bước lại với tay chĩa súng, tay vác kiếm trên vai.

Zap

Keng

Tôi lập tức đánh trả bằng Disolve Ray chiếu thẳng vào mặt Dorzod khi hắn tiếp cận. Thế nhưng, hắn đã kịp giơ kiếm lên chặn lại! Thanh kiếm đó chẳng bị hư hỏng gì, rõ ràng là magic tool rồi!

“Tch, ta không rõ ngươi là loại spellcaster nào mà dùng spell dị thật…”

Hắn lẩm bẩm với giọng khó chịu. Tôi giật mình khi nhận ra hắn đang đeo cặp găng của tôi!

Xoẹt

Bang

“Ugh!”

Cắn chịu cơn đau, tôi tiếp tục né tránh nhát kiếm cho tới phát bắn súng trong căn phòng gần như chẳng có gì ngoài và với ghế này! Đây là trong phòng, không có đất đá lẫn bụi để dùng Mold Earth, Charm Ray thì xem ra không hiệu quả với gã này…

“Ngươi chẳng chảy máu nhiều gì, xem ra cơ thể ngươi cũng cứng cáp phết.” Gã vừa vung kiếm vờn tôi vừa phân tích. “Không có giáp trụ gì trên người lẫn đồ nghề dùng spell, xem ra ngươi là một Warlock hoặc Sorcerer.”

“ACK!”

Ngay lập tức, tôi tạo trái chuối xay trộn dầu quăng ra chân hắn và làm hắn trượt ngã. Cho dù có khả năng nhìn trong đêm nhưng mất khả năng nhận thấy màu thì cũng không dễ gì thấy bẫy này của tôi. Đặc biệt là khi hắn chỉ đang lâm lâm muốn giết người!

“ORA!”

Tôi hét lên lấy dũng khí cũng như lấn át cơn đau. Ngay kế đó, tôi tạo vỏ trứng đà điểu chứa tiêu và ớt xoay nhuyễn rồi quăng thẳng mặt Dorzod!

“AAAAAAH! THẰNG CHÓ!”

Gã dị nhân cuồng tín đó lấy kiếm đỡ, vỏ trứng vỡ và khiến mấy thứ bên trong bay tung tóe. Hắn hét lên như heo bị chọc tiết. Cả mũi lẫn mắt của hắn đã bị ớt tiêu hành hạ rồi nên giờ là cơ hội tốt cho tôi!

ZAP

“GAAAH!”

Không nhân nhượng, tôi chiếu Disolve Ray vào tay Dorzod và đả thương được hắn, dù rằng vết thương nông hơn tôi tưởng. Coi bộ trang phục của hắn cũng được chuẩn bị rất tốt!

“Prestidigation.”

Tôi thì thầm niệm spell mà nhắm vào găng tay của hắn để hâm nó nóng lên!

[Ngươi nên tháo cặp găng ra trước khi tay người thành bữa ăn nhẹ cho ta.] không do dự, tôi chém gió để đe dọa hắn đồng thời che giấu sự lưỡng lự trong giọng nói của bản thân.

“HAH, MÀY TƯỞNG SẼ ĐE DỌA ĐƯỢC TA THẾ À!” Dorzod hét lên không chịu khuất phục.

“Produce Lightning.”

ZAP

“OUCH OUCH OUCH!”

Tôi phóng điện bằng spell . Một cách hiển nhiên, cây kiếm và găng kim loại trên người tên điên loạn đó bị dẫn điện khiến hắn bị giật!

[Ta không phải người kiên nhẫn đâu. Có lẽ nên đổi thực đơn tối nay là cặp tay người kèm ít não vậy.] Tôi vẫn tiếp tục đe dọa . [Còn mớ thừa thì chắc đưa đám Orc xơi thôi.]

“Ugh... tôi xin lỗi thưa ngài…” Dorzod lập tức đổi giọng và lập tức tháo cặp găng ra mà lăn nó trên đất trả tôi.

[Tốt]

Tôi nhặt lại Gaunlet Of Ogree Power và đeo nó. Thật nhẹ nhõm làm sao, lấy lại được thứ này khiến mình an tâm hơn hẵng!

“Giờ… ngài có thể bỏ qua cho tô-“

Bốp

“KAH!”

Tôi lập tức cầm cái ghế bị chẻ làm hai mà dùng như vũ khí đập mạnh một phát vào mặt Dorzod và khiến hắn ngất đi. Tận dụng thời cơ đó, tôi dùng Disguise Self để thay đổi ngoại hình giống Dorzod lúc đang hình dạng cảnh sát rồi rời khỏi căn phòng. Đi lòng vòng sở cảnh sát một lúc không bị mảy may nghi ngờ, tôi mừng là kế hoạch vẫn trót lọt. Kể cả vậy, một giờ là giới hạn hóa trang của tôi hoạt động nên phải nhanh chóng tìm lại đồ hai cái túi Bag Of Holding rồi chạy thoát khỏi đây!

BỐP

“Ouch!”

Bất chợt, tôi bị ai đó nắm chặt phía sau đè chặt vào tường! Là kẻ nào mà tôi thậm chí không thể nghe tiếng bước chân luôn vậy?

“Han ở đâu, tên kia?”

“Huh!?”

Nghe giọng nữ quen thuộc, tôi liếc mắt nhìn phía sau mình và thấy Iro! Làm thế nào mà cô ấy lại ở đây!?

[B-bình tĩnh nào Iro! Là tôi,Han, đang dùng spell, hóa trang!] Tôi giải thích bằng thần giao cách cảm ngắt quãng do bị chặt vào tường nên khó nhìn cô ấy để dùng thần giao cách cảm.

“…”

Khịt khịt

Iro không nói gì mà đưa mũi lại gần phía sau gáy tôi. Tuy mừng vì cô ấy cũng cảnh giác để không bị dụ song tôi không khỏi bối rối với cách mà cô ấy kiểm tra tôi qua mùi. Hy vọng là tôi không quá bốc mùi…

“Hm… mùi này với vị trí này… cũng như lớn và êm êm của bụng này thì đúng là Han!” Iro nói trong khi dùng tay còn lại bóp nhẹ bên hông tôi rồi thả tôi ra.

[Làm ơn đùng sát muối nỗi đau của tôi…] Tôi nói bằng giọng cay đắng.

“Mà bụng Han hơi nhỏ hơn trước đấy… Han ổn không vậy?” nữ báo Barbarian hỏi với gương mặt lo lắng cùng đôi tai hơi nghiên về hai bên.

[Tôi đi làm một thời gian là giảm cân nhanh lắm.] Tôi thở phàonhẹ nhõm giây lát rồi hỏi tiếp. [Mà… sao Iro lại đến đây chứ? Cô đáng lẽ nên đi theo mẹ tôi về.]

“Bởi Han đang gặp khó khăn. “ Iro nói với giọng đầy quả quyết.

[Eh? Tôi có nói là tôi sẽ ổn mà!?]

Tôi bối rối trước lời giải thích đó. Cô nàng báo này sao lại nói rằng mình đang gặp rắc rối chứ? Không lẽ nụ cười

“Tôi có thể thấy rõ điều đó trên mặt anh lúc đó.” Iro khẳng định không chút do dự.

“…Eh?” tôi ngớ người trước lời khẳng định đó. [Nhưng… làm thế nào???]

“…Tuy không ở cạnh lâu nhưng suốt một tuần qua quan sát nên tôi có thể hiểu.” Thiếu nữ Barbarian báo ấy nói bằng giọng dịu hơn.” Tôi luôn thấy nhiều lần Han luôn mỉm cười rất kỳ quặc rồi sau đó là sự mệt mỏi trên mặt anh. Khác hoàn toàn nụ cười trông thoải mái mà vài lần tôi thấy!”

“…”

Thật sự… tôi chỉ nghĩ bọn tôi cao lắm là đồng nghiệp cùng chỗ làm thôi. Ấy vậy mà, Iro lại quan tâm tôi đến mức này. Sự quan tâm ấy càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi biết bao.

“Dù không rõ Han đang lo điều gì, nhưng trước tiên hãy rời khỏi đây trước đi đã.” Nữ báo Barbarian đó nói.

[Phải…]

Tôi gật đầu đồng ý với đề nghị đó, bởi biết mình dễ lo lắng và nghĩ vu vơ. Lần đầu vào tình thế nguy hiểm mà không có Sabata bên cạnh, xem ra tôi sẽ cần sự nhạy bén của Iro!

“Mà đây, hai cái túi của Han này.”

Iro ném cho tôi hai cái túi Bag Of Holding mà tôi bị tịch thu khi bị đưa tới đây. Thật tốt khi cô ấy vẫn nhớ việc không nhét hai túi nào vào nhau kẻo tạo ra lỗ hỗng tới Astral Plane!

[Ah, cảm ơn!] Tôi cầm lấy rồi đeo hai cái túi lên người.[Hãy cẩn thận, e là chỗ này có đồng bọn của tên Tanarukk. Gã đã bắt tôi là một trong số đó trà trộn!]

“Thế thì tệ thật đấy!” cô ấy nấp vào một bên tường và quan sát hành lang.

[Phải, nhưng vì chưa rõ hoàn toàn ai là kẻ trà trộn, ai là người thường, thành ra nếu phải dùng vũ lực thì hãy tránh giết họ.]

Tôi nói với Iro kế hoạch của mình vì không có ý định để bị truy tố tội giết người. Thêm nữa, nếu cần thiết thì tôi sẽ dùng Charm Ray khiến thuyết phục họ xóa hết chứng cứ và quên đi bọn tôi. Chỉ cần bọn đó không đến mức miễn nhiễm trạng thái bị bùa mê thì dùng Charm Ray nhiều lần ắt sẽ hiệu quả!

“Có kẻ đang đến!” Iro báo hiệu cho tôi cùng với đôi tai rung rung.

[Bao nhiêu tên?] Tôi cẩn trọng hỏi.

“Chỉ hai tên.” Cô ấy nói.

[Vậy vô hiệu hóa chúng, rồi tôi yểm trợ theo sau và dùng ma thuật điều khiển chúng!] Tôi đưa ra kế hoạch nghĩ ra lúc này.

“Rõ!”

Iro đáp rồi đợi chờ bọn chúng tiến lại gần. Hai gã cảnh sát đó đeo kính nhìn đêm kèm theo tay cầm súng. Khoảng khắc đối phương tiếp cận vừa đủ, nữ báo Barbarian nhảy chồm tới và dùng với cây cung tạo ra trên tay mà vung vào cổ một tên!

“Inruder (kẻ xâm nhập)!”

BANG

[Ngưng bắn!] tôi dùng thân giao cách cảm can thiệp một tên rồi lao ra.

“Huh? Boss, why- (đại ca, tại sao)”

Bốp bốp bốp

“Gah!”

Gã cảnh sát bị quấy rầy không kịp hiểu gì còn bị hóa trang của tôi đánh lừa nên chẳng kịp đề phòng gì. Lợi dụng điều đó, tôi dùng thao tác võ CQC đã được cường hóa bởi cặp Gaunlet of Ogre Power. Tôi Tung hai đấm bất ngờ vào mặt gã cảnh sát rồi đá một cú tầm thấp vào chân hắn như CQC của Solid Snake. Đòn tấn công bất ngờ đó khiến gã mất đã ngã cái rầm! Quả là sức mạnh của magic tool, chứ bình thường tôi lấy đâu ra cửa mà tay không đập ngon ơ cảnh sát thế này nổi!

[Sao rồi Iro?]

Tôi hỏi trong khi kiểm tra gã cảnh sát đã ngất hay chưa. Bằng cách banh mí mắt ra kiểm tra, nếu không mắt không hiện đồng tử lúc này thì đúng là đang ngất.

Bốp bốp bốp

“Ổn rồi.” Iro nói trong khi đấm mấy phát vào mặt gã cảnh sát.

[…Tốt lắm.]

Tôi chầm chậm đáp. Kế đó, tôi nhìn hai gã cảnh sát rồi dùng Charm Ray liên tục vào chúng. Sau năm phát, tôi bắt đầu tát vào mặt rồi dùng khả năng tạo đồ ăn nước uống để lấy nước lạnh tạt mặt để đánh thức hai gã dậy. Tôi thậm chí xài hết công suất khả năng tập trung thần giao cách cảm của mình để hét vào trong đầu bọn này lớn nhất có thể.

“HAN!”

“Huh!?”

Bang

Bỗng nhiên Iro kêu lên rồi kéo tôi sang một bên, kéo theo đó là tiếng nổ của súng.

“Tch, hụt cơ đấy.”

Trong màn đêm xa xa, tôi thấy gã Dorzod tay cầm kiếm với với khẩu súng chĩa về phía tôi. Coi bộ không có Iro là hắn sẽ bắn xuyên sọ tôi!

“Hắn có phải là…?” Iro lườm kẻ địch với tai và đuôi dựng lên trong khi hỏi tôi.

[Phải, là hắn, tên cảnh sát giả mạo đã bắt tôi.] tôi giải đáp.

“Ngươi chỉ còn một người thôi, đầu hàng đi.” cô nàng báo giương cung ra hình thành mũi tên và chuẩn bị thả dây cung bất cứ lúc nào.”Tôi giết hắn được chứ?”

“Giết ta á? Ngươi nhầm lẫn rồi đấy.” Dorzod lấy ra một cái sừng có gắn kim cương rồi niệm bằng ngôn ngữ gì đó nghe có vẻ không phải tiếng Việt lẫn Anh. “Đến đây nào, Minotaur!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play