*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

https://www.youtube.com/watch?v=lwVIVDJHPWo

---Tại làng Muzgonk, khu vực Sandhurst Club---

“Hồi nãy tao nghe có kẻ đột nhập mà, đám đó bắt được tên đột nhập chưa?”

“Chẳng rõ, có nên đi kiểm tra không?”

“Tụi đó đi nãy giờ có khi săn được gì đó hay ho đem về cũng nên. Còn nếu chúng bắt không nổi một kẻ đột nhập thì có đi theo cũng chẳng được gì.”

Những tên Orc trong tòa nhà đi ra bên ngoài và bàn tán nhau. Chúng đều thắc mắc những gì đã diễn trong cuộc náo loạn nhỏ lúc trước, song kết quả chưa xác định được.

“OI, XEM TAO ĐEM GÌ VỀ NÀY!”

Trong khi đám Orc đang bàn bạc nhau phân vân nên đi hay không thì bốn tên Orc từ ngoài làng vác thứ gì đó về. Mỗi tên đều vác một vật lớn và tròn phía sau lưng, khiến đồng bọn trong làng bước tới nhìn bằng ánh mắt tò mò.

“Tụi bây đem gì về thế?”

“Rượu, rất nhiều rượu!”

“Kẻ đột nhập xử lý rồi chứ?”

“À, nhỏ đó bị bọn ta thẻo rồi, và may sao kiếm được chỗ rượu ngon này về nơi nhỏ đó trú ẩn!”’

“Hm… không phiền chia bọn ta một ít chứ?”

“Uống xả láng đi, hôm nay coi như ngày may mắn của tao và tụi bây!”

“Phải thế chứ!”

Sau cuộc nói chuyện giữa đám Orc, bọn chúng kháo nhau lấy sừng làm cốc mà múc rượu từ mấy cái chum.

“Wow, rượu ngon thật!”

“Uống một cốc thôi mà thấy đã lâng lâng rồi ~.”

“Từ hồi đi theo gã Warchief chết tiệt đó, chúng ta éo có đồ ngon gì!”

“Phải, khỏi cần chừa mớ này cho hắn!”

“Uống tới cạn chum luôn tụi bây!”

“OOOOOH!”

Cả đám Orc cứ thế mà thi nhau uống chum rượu như uống nước lã và tận hưởng cơn say từ rượu ngon.

--- 20 phút sau---

“…Wow, mọi thứ đơn giản đến bất ngờ luôn!” Arcath trầm trồ. ”Cả lũ to xác này nằm đo đất hết trong khi chúng ta còn chưa động tay gì!”

“Quả thật, trí tuệ của chúa tể Gruumsh đúng là rất đáng khâm phục.” Thokk nhận xét một cách tích cực. “Chỉ cần đến bước này, tôi cảm thấy cuộc chiến này thật sự chiến thắng đứng về phía chúng ta rồi!”

[Đừng vội đưa ra kết luận.] tôi lên tiếng. [Chúng ta chỉ biết được kết quả khi mục tiêu nằm trong lòng bàn tay mà thôi.]

“Ra là vậy.” Orc Barbarian đó gật gù.

“Vậy giờ chúng ta nên làm gì với những tên này đây?” Iro nhìn đám Orc làng Muzgonk đang ngủ mà hỏi, trong tay cô là cây thương Iklwa cùng một chiếc khiên tròn bằng gỗ mới nhặt được.

[Giờ việc còn lại để ta.]

Tôi nói với cả đám bằng thần giao cách cảm rồi bắt đầu sử dụng Charm Ray. Tia sáng mê hoặc từ mắt tôi chiếu thẳng vào từng tên Orc ngủ say. Cứ mỗi tên, tôi bắn đến 3 phát Charm Ray để chắc rằng chúng đã chịu sự điều khiển của tôi. Quá trình tẩy não này khiến tôi một phút để thực hiện lên toàn bộ đám Orc này.

[Rồi, giờ đếm xem có bao nhiêu tên ở đây.] Tôi đưa ra mệnh lệnh trong khi bận tay.

“Rõ!”

Những tên Orc thuộc hạ nghe răm rắp làm mệnh lệnh. Xem chừng kế hoạch bất chợt nảy đến trong lúc ăn tối lại hiệu quả phết. Cử 4 tên Orc đi đem 4 bình hồ lô bán kính nửa mét chất đầy rượu mạnh đem tới làng Muzgonk. Kế đó lừa chuốc say toàn bộ kẻ địch rồi điều khiển từng kẻ một đang ngủ say mèm. Tất nhiên tôi cũng dặn đám thuộc hạ của mình đừng uống rượu.

“Thưa chúa tể Gruumsh, có tất cả 20 tên ở đây!” Những tên Orc báo cáo.

[Tốt.] tôi ráng hít thở sâu mệt mỏi và mát xa mắt mà đáp.[Giờ đánh thức chúng dậy đi.]

“Rõ!” Những tên chiến binh to con đó dùng chân đá vào hông mấy kẻ đang ngủ say mèm vì rượu. “DẬY ĐI, CHÚA TỂ CỦA NGƯƠI ĐANG KÊU GỌI NGƯƠI KÌA!”

“Ugh…”

“Chúa… tể gì cơ…?”

“Để tao ngủ đi… tao đang mệt…”

Những tên Orc say xỉn dậy mà lảo đảo mất thăng bằng. Chúng đứng dậy nhưng cứ nghiêng ngả, nói chuyện tiếng đứt tiếng còn. Dù rằng quân số mình đã lên đến 41, song nhìn cái đám Orc say xỉn này thì e chúng thể giúp gì nhiều trong cuộc giao tranh sắp diễn ra.

“Có hơn 80 người ở cái làng này, những kẻ còn lại đâu!?” Thokk lên giọng đầy đe dọa.”Cả tên thủ lĩnh đã bại hoại của các ngươi nữa!”

[Ngươi lo việc tra hỏi bọn chúng đi, ta đi một lát.]

Tôi giao việc tra hỏi cho Thokk trong khi ra lệnh một tên Orc dẫn đường đưa tới những chỗ con người bị bắt giam. Vài phút ngắn ngủi đi vào trong tòa nhà, chúng dẫn tôi đến một căn phòng kín mít, tối như mực và đầy bụi. Đôi mắt tôi nhìn xuyên được màn đêm và thấymột nhóm người 3 nam 2 nữ đang bị trói. Bọn họ giật mình rồi run rẩy sợ hãi ngay khi thấy cánh cửa phòng mở ra. Tay chân họ bị trói, khắp người trầy xước và có khi là bị cả bầm dập. Không chỉ có thế, tôi thấy căn phòng đầy mùi tanh của máu, thậm chí tôi con thấy vài thứ trông giống như ngón tay hoặc nội tạng nằm trên sàn!

“Produce Lightning.” Tôi dùng spell và tạo ra quả cầu điện trong tay để làm bóng đèn nhỏ trong phòng tối như mực này.

“A-another prisoner!? (lại thêm một tù nhân)” Người thanh niên da đen tóc đen cất tiếng.

“Gosh, I want to leave this hell hole! (trời ạ, tôi muốn rời khỏi cái địa ngục này)” người phụ nữ trẻ da vàng tóc nâu kêu lên sợ hãi.

“I don’t want to be their next meal! (tôi không muốn thành bữa ăn tiếp theo của chúng đâu)” người thanh niên da trắng tóc vàng ôm đầu run bần bật.

Nhìn cái cách họ hoảng loạn như thế cũng như cái khung cảnh của căn phòng này, tôi có thể mường tượng được phần nào nỗi sợ họ đã trải qua. Quả thật, với người bình thường thì đây là một ác mộng, việc còn giữ lý trí và chưa phát điên thì quả là kỳ tích rồi!

[Bình tĩnh nào, tôi chưa bị dương tính Covid.] Sabata dùng thần giao cách cảm mà pha trò. [Và hy vọng các vị cũng thế, nhất là bị cách ly trong đây một thời gian rồi.]

“…”

Cả căn phòng trở nên im lặng sau lời nói đùa của gã Spirit hộ vệ. Thấy vậy, tôi bèn dùng thần giao cách cảm và khua tay ra lệnh tên Orc dẫn đường trước đó rời căn phòng. Ngay sau đó, Sabata thì tách khỏi tôi rồi dùng kiếm cắt dây trói tay họ, còn tôi tạo ra vài ổ bánh mì kẹp rau và thịt ra cùng cốc nước ấm.

[Mọi người rửa ray rửa mặt chút rồi dùng bữa đi.]

Tôi tạo ra 5 cái xô nước sạch làm bằng vỏ bí ngô. Bọn họ thoạt nhìn vẫn còn bỡ ngỡ, song họ nhanh chóng rửa tay rửa mặt rồi cầm lấy ổ bánh mì còn nóng giòn mà ăn ngấu nghiến. Xem chừng họ đã bị bỏ đói một thời gian rồi.

“Are you the one to help us!? (có phải anh đến đây để cứu chúng tôi không).” Người phụ nữ nhuộm tóc hai lai hỏi.

[Đúng, tôi tới đây để cứu các vị.] tôi thẳng thắn trả lời.

“YAY, WE ARE SAVED! (chúng ta được cứu rồi)” người thanh niên tóc đỏ mừng rỡ reo lên.

[Các vị vừa đi vừa ăn được chứ, chúng ta đang vội.]

Tôi hỏi ý họ, những nạn nhân ấy đều đồng loạt gật đầu và nhanh chóng ngồi dậy. Xem chừng ai cũng đã nóng lòng muốn thoát khỏi cái chốn ác mộng này. Tôi dẫn họ đi một cách nhanh chóng rời căn nhà rồi trở xuống chỗ những đồng đội và thuộc hạ.

“What the! (cái gì)” Những người đi cùng tôi hốt lên khi thấy cảnh tượng đó.

“Oho, xem ra chúa tể Gruumsh đã đem về cái đám người đó về rồi.” Arcath thấy mà cười khì khi thấy những người được tôi cứu.”Ngài tính làm gì đám đó vậy?Nô lệ? Thức ăn dự phòng? Đối tác giúp gia tăng dân số làng Olzug?”

[Bớt đoán bừa đi, Arcath.] tôi lên giọng trước tên Sorcerer Kobold.

“C-coi nào, tôi giỡn chút thôi, không cần phải nóng thế!” tên Kobold đó vụng về cải chính. “Vậy ngài định làm gì đám đó vậy?”

“Chúa tể Gruumsh!” Thokk kêu lớn rồi tiến lại gần tôi.”Tên Tanarukk đó đã kéo 40 quân của hắn đi chinh phạt ngôi làng lân cận khác trong lúc này!”

[Nghe tệ phết.] Sabata ca thán rồi nói tiếp.[Thokk The Mace, ta giao cho ngươi trọng trách, hãy hộ tống những người này về làng Olzug và Charir an toàn.]

“Tại sao ngài lại kêu tôi bảo vệ những kẻ yếu kém này?” gã Orc đó tỏ vẻ khó chịu.

[Nếu ngươi nhớ lời chính ta giảng thì sẽ hiểu ý muốn của ta.] Spirit hiệp sĩ chém gió tự nhiên như đang thở.

“Ra vậy. Thế sao ngài không cử kẻ khác đi để tôi có thể ở đây chiến đấu cùng ngài?” Thokk hỏi.

[Ngươi là người đáng tin cậy trong nhóm này cũng như nói chuyện được với họ.] Sabata tiếp tục đưa ra lời lẽ thuyết phục. [Từ đầu, các ngươi nhiệm vụ đi cùng ta là để hộ tống mà, không nhất thiết chiến đấu cùng ta là công việc của ngươi.]

“Nhưng mà…”dù đã nghe lời thuyết phục nhưng Babarian Orc đó vẫn tỏ ra do dự.

[Đừng lo,] Sabata điều khiển tay tôi đặt lên vai Thokk.[Thanh trừng tội nhân cũng như trả thù cho Mhurren Great Lion, Warchief đời trước là mong muốn của ngươi và là công việc của ta.]

“Chúa tể Gruumsh…tôi hiểu rồi!”

Sau khi cảm thấy thuyết phục bởi lời tôi, Thokk mới chịu nhận nhiệm vụ được giao. Chiến binh Orc ấy tiến đến phía mấy người được cứu.

“Ta theo lệnh chúa tể Gruumsh dẫn các ngươi đi, hãy biết ơn sự vị tha của ngài ấy đi.” Thokk nói với giọng cọc cằn.

“...” Người thanh niên da ngâm tóc đỏ ngơ ngác nhìn đan xen giữa lo sợ, cả những người bị lạc cùng anh ta không khá hơn.

“Cầu cho phước lành của ngài ở bên tôi và chiến thắng bên ngài.” Thokk nói lời cầu nguyện rồi cất bước.

[Tốt, hãy thực thi nhiệm vụ được giao đi rồi trở về đây.] tôi đáp lời gã Orc và quay sang nói những người kia cùng với ngón like .[Hãy đi và làm theo gã to xác đó, đừng thắc mắc gì quá nhiều.]

“Ok… I got it. (được… tôi hiểu rồi).”

Người phụ nữ tóc hai lai trả lời khúm núm rồi bước theo người hộ tống đáng sợ, cả những người cùng cảnh ngộ cô ta cũng đi theo. Cảm thấy an tâm được phần nào khi cứu được những người đó, tôi bắt đầu cho thực hiện bước tiếp theo để phục kích phe địch. Tôi cho đám thuộc hạ Orc đi đào bới hố bẫy dưới sự chỉ dẫn của Arcath, Iro thì đứng trên tòa nhà để quan sát xung quanh. Tôi cho cắm mấy cây đuốc khắp khu vực để mở rộng phạm vi quan sát cũng như thường xuyên dùng Charm Ray để duy trì trạng thái bị mê hoặc của đám Orc làng Muzgonk. Tôi cầu rằng tên Tanarukk và đám lâu la của hắn sớm về cái làng này giùm trước khi tôi đau mắt hoặc kiệt sức vì buồn ngủ khi trời đêm!

“Cầu trời hắn về lẹ lẹ trước khi tui gục…” tôi lẩm bẩm trong khi dùng spell Prestidigitation để làm ấm bộ áo khoác trong cái đêm thu lạnh lẽo.

“Đừng lo hỡi cộng sự, ta có thần chú này để giúp ngươi tỉnh táo hơn.” Sabata dõng dạc đưa ra đề nghị.

“Huh?”

Tôi thắc mắc không rõ Sabata tính làm gì. Gã Spirit không nói không rằng lấy con dao bếp chúa spell Ray Of Frost từ tôi. Kế đó, hắn dùng spell Prestidigitation tạo thành thứ như cái miếng cười trông dị dị rồi thì thầm.

“Go to sleep (đi ngủ đi)!”

“FAAAAAACK!”

Tôi giật mình khi nghe cái giọng tởm lợm như tiếng thì thầm ma quái hay được dùng trong film kinh dị!

“Có chuyện gì thế chúa tể Gruumsh!?” Đám Orc giật mình khi nghe tiếng la từ tôi.

[Không có gì!] tôi trả lời rồi quay sang thì thầm với tên Spirit hiệp sĩ chết tiệt. “Tui éo có bảo chú đóng Jeff Killer!”

“Nhưng nó hiệu quả mà~.” Sabata giơ tay biểu thị ok.

“Đúng là tên hiệp sĩ quái đản mà…” tôi tạo ra ly cà phê sữa và ráng uống nó để giữ tỉnh táo dù không thích thú gì.

“HAAAN!”

Bất chợt tiếng kêu của Iro vang lên khiến tôi suýt nữa bị sặc cà phê vì giật mình. Tôi vội vàng nuốt phần cà phê và họng tối hít thở bình thường lài mà nhìn dáo dác xung quanh tìm nữ. Vài giây sau, cô nàng Barbarian báo đó đột ngột chạm vào lưng tôi từ phía sau!

“Huh!” tôi giật mình xoay mình lại thì thấy Iro đang ở ngay đó, tôi lấy lại bình tĩnh mà hỏi. [Có chuyện gì thế?]

“Tôi đã đi xung quanh quan sát và thấy đám Orc từ hướng khác đang đến.” Iro điềm tĩnh báo cáo.” Có cả những tên kẻ kỳ dị đầy gai trên người đi dẫn đầu chúng.”

[Vậy là bè lũ Tanarukk đã trở về…] Sabata nói rồi vận lên bộ giáp, hắn rút thanh kiếm rà mà hô lên. [Từ giờ đây sẽ là sân khấu của ta!]

“Chú là hiệp sĩ chứ có phải vũ công hay là Gaim đâu.” Tôi phản bác ngay lập tức câu nói của Spirit hiệp sĩ đó rồi quay sang ra lệnh. [Tất cả chuẩn bị vũ khí theo ta!]

“ROOÕ!” Tất cả Orc của làng Muzgonk thi nhau xách rìu xách lao trước hiệu lệnh của tôi.

“Heheheh, sắp được xem cảnh deity (thần) chiến fiend rồi.” Arcath xoa cằm cười thích thú.

[Iro, hãy dẫn đường cho tôi đến chỗ tên Tanarukk mau!] tôi quay sang nhờ Iro.

“Được, hãy theo tôi và giữ yên lặng.”

Cô nàng báo Barbarian ấy đáp rồi rồi đi trước. Cả tôi cùng quân đội Orc đi lặng lẽ phía sau. Mất hơn 10 phút để cả nhóm tôi phát hiện ra quân của kẻ địch từ phía xa xa. Nhờ đang trời tối và chúng đang cầm đuốc mặc cho việc có thể nhìn được trong đêm dù rằng chỉ xa nhất là 36m. 66 tên Orc phe địch, đi cùng chúng là 6 tên quái vật, mỗi tên đều đang cưỡi một con bò mộng cỡ lớn với trong tay là vũ khí như kiếm hoặc rìu ngoại cỡ. Cái hình dáng gai góc đáng sợ khắp người khác biệt đó lại đang dẫn đầu cả đạo quân Orc, đây chắc chắn là mục tiêu tôi đang tìm kiếm, không phải một mà là 6 tên Tanarukk!

[Giờ chúng ta nên thương lượng trước hay cứ đánh úp luôn?] tôi hỏi hai người đồng đội.

“Đánh!” Iro lặng lẽ đáp với khí thế hùng hồn.

“Sao không biến chúng thành nô lệ của ngài như đám kía?” Arcath chỉ tay về mấy tên Orc theo sau mà thắc mắc.

“Có lẽ hỏi ý kiến hai người này chẳng tới đâu…”

Tôi thở dài vì chẳng thể thử cách mà tên Sorcerer Kobold nói. Bởi lẽ tôi không chắc có thể dùng Charm Ray thành công lên Tanarukk ngay lập tức, càng không thể cứ thế mà đem 41 quân Orc đi chiến mà hết 20 tên tên trong số đó xỉn tí bỉ…

“Tại sao không làm cả hai luôn?” Sabata đưa ra ý tưởng táo bạo.

“Bằng cách nào cơ chứ!?” tôi ngạc nhiên trước lời nhận định đó.

“Chuyên nghiệp luôn có cách mà lị.” Spirit hiệp sĩ đó vẫn kiên quyết.” Nếu ngươi sợ, để ta!”

“Vậy giao cho chú đó, thực hiện cho đàng hoàng đi.”

Ngay sau lời tôi nói, Sabata đột ngột kêu một nửa số quân quay sở về làng Muzgonk. Vài giây sau, gã Spirit hiệp sĩ đó đột nhiên đưa tôi ra chắn ngay trước đạo quân của kẻ địch!

“Này này này!” tôi hoảng loạn kêu lên.”Lũ bò đó ủi nát tui bây giờ!”

“ORAAAAAAAA!”

Sabata bỏ ngoài tai tôi rồi rống lên. Gã spirit hiệp sĩ đó nhanh chóng vận lên bộ giáp vàng to lớn của mình rồi dùng hai tay nắm chặt cặp sừng con bò đang lao đến khiến Tanarukk và quân của hắn buộc phải dừng lại!

“Ngươi là kẻ nào!” Tên Orc đã thành fiend ấy nói với giọng điệu đe dọa.

[Tanarukk, ta đến để thương lượng!] Sabata nói lời của Doctor Strange (bác sĩ lạ/đạo sĩ trang).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play